Lưng Chừng Thanh Xuân
Có một ngôi trường, nơi tiếng chuông reo vang giữa nắng mai, nơi chiếc bàn học vẫn còn lưu lại vệt bút mực mờ nhòe.Có những cái tên chẳng cần nhắc tới, nhưng mỗi khi nhớ lại, lòng vẫn lặng đi vì một điều gì đó rất xưa.Chúng ta đã cùng nhau lớn lên, đi qua năm tháng vụng về, để lỡ một nhịp tim, để trôi mất một ánh nhìn.Có người từng được yêu, nhưng không hề hay biết. Có người từng yêu, nhưng chưa từng dám nói.Nơi ấy từng có những ngày chạy vội dưới cơn mưa phùn, cười vang trên hành lang tầng ba, hay ngồi bên nhau giữa tiết học dài như vô tận.Từng ánh mắt lướt qua, từng cái chạm tay vô tình, từng lần giấu thư trong hộc bàn - đều là những lát cắt ngây thơ của một thứ tình cảm chẳng rõ hình hài.Chúng ta lớn lên cùng nhau, thương nhau mà chẳng dám gọi tên, để rồi mãi sau này, mới nhận ra có những thứ chỉ đẹp khi còn dang dở.Là những lần giận hờn vu vơ, những cái ôm ngắn ngủi, và cả nỗi nhớ chưa kịp nói thành lời.Đã thật buồn vì đã để vụt mất thời thanh xuân chưa trọn ấy.Nhưng sẽ chẳng tiếc, vì may mắn vẫn chưa muộn.------------Chuyển thể từ câu chuyện đời thực của tớ.…