Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Những tin mà mình đăng lên là gom lại từ all các nguồn khác nhau Cập nhật hàng ngày những tin tức mới nhất về EXONếu bạn có ý định đem bài mình đăng đi đâu thì ok vẫn được. Nhưng đừng quên ghi CR nhé ^^~Ngôi nhà EXO luôn chào đón tất cả EXO-L 😊…
Đồi gió hú, câu chuyện cổ điển về tình yêu ngang trái và tham vọng chiếm hữu, cuốn tiểu thuyết dữ dội và bí ẩn về Catherine Earnshaw, cô con gái nổi loạn của gia đình Earnshaw, với gã đàn ông thô ráp và điên rồ mà cha cô mang về nhà rồi đặt tên là Heathcliff, được trình diễn trên cái nền những đồng truông, quả đồi nước Anh cô quạnh và ban sơ không kém gì chính tình yêu của họ. Từ nhỏ đến lớn, sự gắn bó của họ ngày càng trở nên ám ảnh. Gia đình, địa vị xã hội, và cả số phận rắp tâm chống lại họ, bản tính dữ dội và ghen tuông tột độ cũng hủy diệt họ, vậy nên toàn bộ thời gian hai con người yêu nhau đó đã sống trong thù hận và tuyệt vọng, mà cái chết chỉ có ý nghĩa khởi đầu. Một khởi đầu mới để hai linh hồn mãnh liệt đó được tự do tái ngộ, khi những cơn gió hoang vắng và điên cuồng tràn về quanh các lâu đài trong Đồi gió hú...Cuốn tiểu thuyết duy nhất của Emily Brontë, là cuốn sách đã tới tay công chúng với nhiều lời bình trái ngược vào năm 1847, một năm trước khi nữ tác giả qua đời ở tuổi ba mươi. Thông qua mối tình giũa Catherine và Heathcliff, với bối cảnh là đồng quê Yorkshire hoang vu trống trải, Đồi gió hú đã tạo nên cả một thế giới riêng với xu hướng bỏ qua lề thói, vươn tới thi ca cũng như tới những chiều sâu tăm tối của lòng người, giúp tác phẩm trở thành một trong những tiểu thuyết vĩ đại nhất, bi thương nhất mà con người từng viết ra về nỗi đam mê cháy bỏng.Tác giả: Emily Brontë…
- Đơn Giản -Em yêu sự giản dị của người con gái Việt, yêu cái đơn giản qua từng cử chỉ hành động của họ. Xuất thân từ Việt Nam nhưng sao lại thiếu hiểu biết sâu rộng về đất nước mình thế nàng ơi?Nét đẹp sắc sảo cùng nụ cười duyên của nàng khiến "hắn" như trỗi dậy nỗi lương tâm sâu trong lòng hắn, nàng đem lại sự đơn giản, bình yên cho hắn để hắn cảm nhận được sự thoải mái qua từng mùi hương trên cơ thể nàng. Ôi nàng hỡi? gã dù gì cũng là một tội phạm mà, hà cớ gì lại cố gắn vang xin hắn để rồi nằm lại nơi đất khách quê người thế này?Nàng nằm bất động nơi nền đất lạnh lẽo, gương mặt tái nhợt lại chẳng còn tí sức sống. Hắn điên rồi-.. Ran HaitaniCái xác nàng nằm nơi nền đất lạnh ,hắn đứng bất động nhìn cái cảnh tượng kia. Em nằm nơi tỏa ra mùi vị máu tanh, bộ váy trắng nay lại lấm lem máu, mái tóc rủ xuống gương mặt xanh xao chẳng xinh đẹp như ngày thường tí nào.. Mùi hương của món "thịt hầm" hôm nay thơm quá, gã thợ vườn thốt lên khen ngợi. Tên đầu bếp nôn thốc nôn tháo trước thành phẩm mà hắn cất công làm, nếu để cậu chủ thấy được e rằng ngươi khó thoát tội chếtHắn từ tốn đưa từng miếng " thịt " vào miệng, mùi vị này thật tuyệt quả đúng là mĩ vị nhân gian. ...Warning: Occ nặng, xàm, có chút tình tiết máu me,...…
Đây là câu chuyện tình đơn phương của "good girl" Hoàng Minh Anh với "redflag" Trần Văn Lập Nguyên Mọi người đọc hãy comment, góp ý để mình có động lực viết tiếp nhé!Giới thiệu:Tôi là đứa thất bại, chỉ dám bày tỏ tình cảm của mình trong quyển nhật ký. Tôi nghĩ, có như thế, tình cảm của tôi mới tuyệt mật, không một ai phát giác.Bỗng một ngày, nhật ký bị ai đó nhặt được, đem chụp đưa lên confession. Người người ùa vào cmt, có người cỗ vũ, ủng hộ khen Minh Anh dũng cảm, dễ thương nhưng phần lớn là cười cợt, chỉ trích:" Con gái bây giờ bạo vậy sao?"" Trời ơi, không thấy xấu hổ hả? Tôi đọc mà nổi da gà hết rồi đây này."( Hoa hồng nhỏ reply: Có gì để xấu hổ? Nhật ký là không gian riêng tư, người ta thổ lộ gì có gì sai? Có xấu hổ thì nên cái thằng leak đồ cá nhân của người khác mới đúng)"Nhỏ này không có liêm sỉ sao? "Thẩm du" trong nhật ký hả?""Mắc cỡ quá tụii mày ơi, gặp tao là tao chết mẹ cho rồi."Tag tên nhân vật chính quá nhiều.Nhân vật chính cuối cùng cũng xuất hiện, để lại một câu, giải tán dư luận: "Thích Nguyên thì việc gì phải xấu hổ? Nguyên cũng thích @Minh Anh, thích rất nhiều."…
Sau cú nhảy lầu, Mikey được Takemichi nắm lấy bàn tay gầy gò của mình, hắn yêu cầu cậu buông tay hắn nhưng cậu không đồng ý.Cậu hét lớn rằng sẽ quay lại cứu hắn dù khuôn mặt đã dính đầy máu do bị hắn bắn đạn vào người. Hắn - Mikey bất bại, đã tuyệt vọng rơi vào hố sâu, đẩy bạn bè ra xa, rơi vào vũng bùn không có lấy ánh sáng hay lối ra. Mọi người đều e dè hắn, chỉ trừ duy nhất một người, một người sẵn sàng cứu lấy hắn khỏi nơi tối tăm đến đáng sợ này dù bị hắn gây ra vết thương khiến cậu gần chết đi chăng nữa. Hắn thấy tội lỗi, hối hận, buồn tủi và cảm động. Mikey khóc, cầu xin cậu cứu hắn. Và, cậu đã cười.Mikey trợn mắt nhìn nụ cười đấy, và dần dần trượt tay do máu, mồ hôi của Takemichi. Mikey không buông và kéo Takemichi đã mất ý thức cùng rơi xuống, hắn ôm chặt lấy Takemichi và thì thầm tai cậu:- "Cảm ơn mày, Takemichi!"------------- "!!!!"Mikey bật dậy, mồ hôi mồ kê rơi xuống lưng áo và tấm đệm, chuyện gì đang xảy ra? Hắn nhìn bàn tay của tuổi 15 mà bất động, chuyện gì vậy? Hắn sống lại sao? Hắn nhìn xung quanh, đây không lại võ đường Sano, đây là một nơi xa lạ đối với hắn, và hắn nhận ra, mình đã sống lại ở một thế giới khác. Một nơi không có võ đường Sano, không có mọi người, không có Emme, Draken và Takemichi.Hắn trống rỗng nhìn chằm chằm vào hư vô, bỗng nhiên trán hắn nổi gân xanh lên, hắn ôm lấy đầu và ngất đi. -----------Phá lệ viết về Mikey sau khi xem WB (NS)Chuyện gì sẽ xảy ra khi một Mikey Bonten xuyên sang một thế giới khác? Cùng đón xem nhé!Tay nghề còn non, k…
"Vì anh, cả ngàn lần rồi." Takemichi mỉm cười, tay ôm má Mikey rồi đặt một nụ hôn phớt lờ trên môi anh, đôi mắt trong vắt như trời thu nhìn Mikey.Mikey không nói gì, anh chỉ nhìn Takemichi bằng đôi mắt đen kịt kia. Khóe mắt bỗng đỏ hoe, nước mắt trào trào trực ra."Takemitchy... Takemitchy..."Mikey ôm mặt nức nở từng tiếng vụn vặt liên tục gọi tên người thương."Em đây." Takemichi vẫn thế, cậu vẫn ngồi đó vuốt ve lấy mái tóc người kia.Mikey vùi mặt vào đùi Takemichi, tay vòng qua ôm lấy eo cậu thút thít khóc như đứa trẻ, thi thoảng lại có tiếng nấc cụt."Anh ơi... Em thương anh lắm, em cũng ghét anh nhiều lắm..."Mikey nghe tới đó mà ngừng cả khóc ngước mặt lên nhìn cậu trong khi nước mắt vẫn đọng đầy ở mặt.Takemichi chỉ dịu nở nụ nhưng khuôn mặt lại đẫm nước mắt, Takemichi không dám khóc lớn em vẫn tông giọng đều đó mà nói tiếp."Em không biết nữa, em không biết mình nghĩ gì nữa... Nhưng mà có một thứ rất quan trọng với em, một thứ để em đánh đổi cả mạng sống." "Đó là anh, Manjirou. Anh là tất cả của em, anh hạnh phúc thì em cũng hạnh phúc. Anh đau khổ thì em cũng đau khổ.""Vậy nên, nói em nghe đi, khóc với em nhé. Chỉ một mình Takemichi thấy được vẻ yếu đuối của Manjirou!" Vừa dứt câu thì nước mắt của Takemichi rơi từng hạt trên mặt Mikey. Mikey như ngưng cả thở ghi chọn khoảng khắc này vào mắt mình. Mikey ấy nhé, Mikey thích nhất là mắt của Takemichi lắm. Lúc thì trong veo như trời thu long la long lanh, lúc thì xanh thẳm như mặt biển không chút gợn sóng."Takemitchy nói dối, em là đồ nói dối."…