[Học Đường] Theo Dấu Sao Trời
Thư Ý đứng kề bên, đầu đội mũ len, lọt thỏm trong chiếc áo bông màu đỏ rộng thùng thỉnh, gương mặt nhỏ lộ ra dưới ánh đèn huyền diệu đang nhìn cậu một cách an tĩnh.Lồng ngực Khôi Nguyên nhẹ bẫng đi đôi chút, cậu cúi đầu, áy náy nói:"Tôi đến muộn, để cậu phải đợi rồi. Không hiểu sao tôi lại ngủ quên mất, đồng hồ báo thức kêu nhiều lần mà không nghe thấy. Tôi thành thật xin lỗi."Thư Ý thở ra một làn khói trắng, thấp giọng đáp:"Không thể liên lạc được với cậu, tớ rất lo. Khôi Nguyên vốn không phải người có tính cách cẩu thả, sẽ không lỡ hẹn đâu. Tớ nghĩ hẳn cậu có lý do nào đó, rồi tớ lại nghĩ, lỡ như trên đường đến đây cậu gặp phải chuyện gì. Bây giờ thấy cậu rồi, tớ cuối cùng cũng trút bỏ được những phỏng đoán mơ hồ ấy.""Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cậu."Cô vươn tay chạm nhẹ lên tóc cậu, vỗ về dỗ dành:"Tớ đâu có tức giận, tớ vẫn ở đây mà. Tớ chỉ đợi cậu có hai tiếng, còn cậu, cậu đã đợi tớ mười năm. Sự chờ đợi của tớ so với cậu chỉ là hạt muối bỏ biển, tớ rất vui khi nhìn thấy cậu xuất hiện một cách lành lặn, vì thế nên cậu đừng xin lỗi nữa."…