Ai Cũng Cô Đơn
Nỗi đau khổ của người khác giống như một hồ nước nhỏ. Nhìn thấy, biết đó, mà chằng rõ nông sâu. Người trong đó chịu dày vò như thế nào? Vốn dĩ chẳng ai biết được...…
Nỗi đau khổ của người khác giống như một hồ nước nhỏ. Nhìn thấy, biết đó, mà chằng rõ nông sâu. Người trong đó chịu dày vò như thế nào? Vốn dĩ chẳng ai biết được...…
Giới thiệu:Câu chuyện về sự gặp gỡ định mệnh, về những trái tim khao khát yêu thương sau những đau thương của chiến tranh. Một chuyện tình đẹp đẽ nhưng cũng đầy thách thức, nơi ánh mắt người thương chính là bầu trời xanh soi sáng cả cuộc đời.Trích dẫn:"Cho tôi ôm cậu một cái nhé. Coi như thay lời an ủi. Tôi không giỏi văn thơ, cũng chẳng biết phải nói gì cho đúng."________"Lần trước tôi ôm cậu an ủi rồi. Lần này cậu cũng an ủi lại tôi, coi như ta huề."Bảo Lam chẳng buồn đáp lại, chỉ khẽ thở dài, ánh mắt lại hướng về phía sân khấu. Nhưng từ lúc ấy, bàn tay cậu vẫn nằm yên trong tay An, chẳng còn ý định rút về.LƯU Ý: Mọi diễn biến, sự kiện, nhân vật có trong truyện là sản phẩm từ trí tưởng tượng của tác giả, mọi sự trùng hợp đều chỉ là ngẫu nhiên.Tất cả các sự kiện lịch sử xảy ra trong truyện chỉ là MÔ PHỎNG theo những sự kiện có thật, được lấy ý tưởng từ bối cảnh lịch sử chứ KHÔNG viết về lịch sử.…
Xuyên không về bộ lạc, nơi mọi thứ còn hoang sơ. Hắn, một người hiện tại, bất mãn với cả thời đại. Với kiến thức của mình, làm thế nào để sinh tồn. Khi mọi thứ, đều quá xa lạ với hắn.Dẫn dắt tất cả bước vào một nền văn minh mới hay là bị thời đại này c·hôn v·ùi, ông trời liệu có chiều theo ý của lòng người? Là tầm thường hay phi thường, chỉ có mình hắn mới có quyền quyết định điều đó. Và cũng chỉ có hắn, mới có quyền phán xét tất cả!Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó, nó còn phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều. Thời đại giữa người và thần này, nơi mọi thứ đều do con dân của thần nắm giữ. Hắn lại trở thành man dân trong mắt bọn họ, tính mạng bị xem rẻ, bị đàn áp, bị xem thường. Hắn sẽ làm sao đây? Đấu tranh hay là nhượng bộ khuất phục? Tất cả đều có trong 'Nguyên Tổ', mời các cùng đọc!…