Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Cát Vy năm nay đã gần 40 tuổi, sống trong 1 căn hộ cao cấp ở gần trung tâm thành phố, đến nay cô vẫn độc thân. Cô dành cả thanh xuân của cô để phát triển sự nghiệp, thi vào 1 trường cấp 3 top, vào đại học danh tiếng, đi du học, xin vào 1 cơ quan nhà nước và có lương hưu đầy đủ khi về già. Khi còn trẻ lúc nào cũng chỉ cắm mặt vào việc học nên chưa từng trải nghiệm cảm giác yêu đương, hậu quả đến giờ vẫn độc thân. Khi về nhà sau 1 ngày làm việc, bỗng chú mèo cô nuôi nói có thể cho cô quay ngược lại thời gian năm cấp 3 để thay đổi với điều kiện 1 khi đã trở về cô không thể quay lại cuộc sống hiện tại mà phải tiếp tục sống lại từ đầu từ khi còn học cấp 3....…
GIÓ.....Trên đời này chị đây rất thích cảm nhận mùi vị của" gió"!!PHONG...Tên này nghe cũng quen nhỉ? Nhưng mà.. đơn giản chỉ là tên gọi khác của " gió" thôi mà??----------Có người đã từng hỏi tôi rằng: Em thấy thích cái trời đầy gió vi vu kiểu này á?. Tôi cũng không biết phải trả lời câu hỏi ấy ra sao . Tôi chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại và cảm nhận rằng trái tim tôi lúc nào cũng như muốn hòa theo cái nhịp đượm buồn của một ngày đầy gió không nắng chói chang. Đối với một kẻ như tôi , một kẻ vốn đã quen và " đặc biệt" ưa thích sự cô độc thì những ngày u ám như thế là một ngày tràn đầy cảm xúc . Tất cả mọi thứ buồn: buồn đến thê thảm, buồn đến chết đi sống lại đều có một mị lực mãnh liệt đối với tôi.Và ngay cả anh ấy , một cơn gió khác, anh ấy cũng có thứ mị lực như thế.…
Ngày tháng sáu hoa bằng lăng nở rộ trên bầu trời như những ánh tím lấp lánh. Khuôn mặt anh quay về phía tôi, một cánh hoa trôi giữa biển trời, khó phân biệt đâu là hoa đâu là người. Tôi như đắm chìm trong mộng đẹp, quên cả cách thở, quên cả thời gian, và quên cả lời muốn nói...…
. 6 nàng có mỗi tính cách khác nhau, 6 chàng mỗi người một ý. Chẳng ai hợp ai lại vô tình chìm đắm trong tình yêu, để rồi thức tỉnh bao thù hận chất chồng lâu nay vây lấy. Rốt cuộc có thể buông bỏ hận thù năm xưa để có được tình yêu chân chính? Hay vì chính việc hận đó đã ăn sâu vào tận xương tủy, là ranh giới chia cắt tình yêu? . Cuộc đời vốn dĩ không hoàn mĩ như ta tưởng, phải có sóng gió khó khăn để ta vượt qua, mới nhận thấy ta trưởng thành. Để ta biết thế nào mới là tốt với bản thân, thế nào mới là sự lựa chọn đúng đắn cho cả hai. Cứ cho là một tình yêu không đúng đi, thì chẳng lẽ cả hai cùng nhau cố gắng xây nên chỉ vì hận thù mà tan nát? . Vốn dĩ yêu một người không hề sai, chỉ tiếc là do hoàn cảnh khiến ta không thể gần nhau. Vì tình yêu, có thể làm tất cả. Vì tình yêu buông bỏ mọi thứ, buông bỏ trên mình trách nhiệm dòng tộc, khiến mọi người đều căm ghét. Như thế thì có là sao?.. . Thà phụ thiên hạ không phụ nàng…
Tác giả : Lôi Ảnh + ruby mhp (màn hình phẳng ^^).Nếu một ngày bạn tuyệt vọng và chán nản cuộc sống này và từ đâu đó rơi xuống một người luôn bên bạn, ủng hộ bạn thì bạn sẽ làm sao? Tất nhiên là giữ thật chặt rồi. Câu chuyện này vốn không có thật nhưng dựa vào trí tưởng tượng của hai đứa mình đây thì kkk khó chết đi^^ Văn án Tôi là một sinh viên nghèo bất hạnh mới ra trường gặp được em một tiểu thư của ông trùm mafia khét tiếng. Tôi và em vốn là người ở hai thế giới khác nhau, một người ở trong vòng luẩn quẩn của cuộc sống một người thì ngoài vòng luẩn quẩn đó. Tôi không biết đã yêu em từ lúc nào? Nhưng để có thể đứng bên em tôi bất chấp tất cả mọi thứ dù có phải trở thành một tội phạm. Vượt qua giới hạn của cuộc sống, giới hạn của bản thân cũng chỉ mong có thể nắm lấy tay em nhìn thấy nụ cười của em. Từng ngày bên nhau, em gặm nhắm trái tim tôi và rồi tôi lấy dũng khí cất lên một tiếng yêu nhưng mà tại sao... em lại tan biến để lại trái tim của tôi như vỡ nát? Tôi tìm em, gọi em bước qua những khó khăn mà tưởng chừng như không qua nổi. Nắm giữ bóng hình em trong tâm trí, tôi cố gắng bước đi trong vô vọng, trong bóng tối vô tận. Và rồi... tôi cũng gặp được em. Bóng hình của em trong tâm trí, Ngàn vạn khó khăn tôi chẳng sợ, Dù cơ thể tôi có tan biến, Muốn nắm tay em một lần thôi.…
Cô từng hỏi anh: " Nếu như một ngày em không còn đứng bên cạnh anh nữa, anh có buồn không? "Anh im lặng không đáp, cô cũng không tiếp tục. Lát sau, anh bắt đầu lên tiếng:" Em không đứng cạnh anh được, vậy có muốn nằm cạnh anh không? "Khoé môi anh cong cong, biết trước anh gian xảo thế này, cô chắc chắn không hỏi, càng không ngớ ngẩn mà chọc phải "con thú" trong người anh. --------------------------------------------------…
Bâng quơ một chút...3 giờ sáng.31/3/2020.Nghe 1 khúc nhạc, tự nhiên tớ hơi nhớ đến cậu. Rồi tớ nghĩ thêm 1 lúc, thì tớ nhận ra, tớ đang nhớ đến cậu thật. Hình bóng cậu ngập trong tớ rồi, giờ bản nhạc kia cũng như ta đóng vai chính vậy. Tớ thích cậu, còn cậu thì hững hờ, vô tâm. Giá như cậu biết, tớ thích cậu...Năm nay có lẽ là năm đặc biệt nhất, mùa hè này có lẽ là mùa hè đặc biệt nhất, và cậu có lẽ cũng là người đặc biệt nhất.Crush cậu vào mùa Covid, nghe kì thật đấy.Ta tình cờ gặp nhau trước mùa dịch, tớ định viết tiếp một trang tình yêu nào đó cho chúng ta, nhưng có gì đó đã vô tình ngăn tớ.Biết gì không?Là Covid đấy!Tớ không có lí do để gặp cậu ở trường.Tớ không có lí do để dự án mình đi chơi, tớ ngồi gần cậu.Tớ không có lí do gì để nhìn cậu cười.Chúng ta nhắn tin với nhau qua màn hình điện thoại, thật khó để cậu thấy ánh mắt long lanh của tớ khi bắt gặp cậu, thật khó để tớ đoán được cậu đang cười hay miễn cưỡng trả lời tin nhắn từ tớ. Cậu không đọc tin nhắn, cũng không trả lời tin nhắn, do cậu bận hay do tớ phiền nhỉ? Cậu như Hà Nội mùa Covid vậy, vừa gần gũi, quen thuộc, vừa lạ lẫm như tớ chưa bao giờ hiểu hết được vậy. Lúc thì hào hứng chia sẻ những câu chuyện thâu đêm với tớ, lúc lại hời hợt bơ tin nhắn của tớ. Lạ lùng thật, Crush ạ. Ước gì dịch nhanh hết đi, để tớ được phi ngay sang lớp cậu, nhìn cậu một cái, nói với cậu một câu, chào cậu rồi đi về lớp cũng được. Hay là ta tình cờ gặp nhau, cũng đủ để tớ vui cả một ngày rồi.Mùa dịch…
Những mảnh vụn ngọt ngào được chắp vá nên từ ke em hổ anh mèo bón cho. ___________________Warning: cực kì delulu, ooc. Dựa trên những moments có thật nhưng đã được gắn thêm filter shipper nên chung quy vẫn là nhét chữ. Vui lòng không áp đặt lên người thật.…
Cô và anh là hai đường thẳng song song với nhau . Đến khi anh gặp cô anh yêu cô mất rồi . Anh thích cái mà cô làm nũng với anh thích cái cô nhìn anh bằng cách vô tội .…
Một lớp học 12 người, là những con người đặc biệt trong ngôi trường cấp ba nổi tiếng về ca hát. Nhưng có 2 người chỉ học 2 tháng là đã nghỉ để đi đâu đó nhưng hứa với cả lớp là sẽ trở về. Chỉ còn 10 người, dù chỉ biết nhau có 2 tháng nhưng cũng tin vào lời hứa ấy. 12 người sẽ cùng vượt qua nhiều sóng gió để có thể cho cả thế giới biết tới nhóm nhạc " Horoscope " . -------------------------------Văn của mình còn rất kém nên có gì sai hay không hay thì mọi người cứ comment để cho em nó biết mà sửa sai. Cảm ơn mọi người ! Cứ ý kiến thoải mái nhe :D…
văn án:Bịch, tập tài liệu rơi xuống đất.- Cô sửa lại cho tôi, tháng này trừ 10% lương. Người đàn ông lớn giọng mà quát.-Nhưng sếp...tôi đã sửa lại 5 lần rồi.-Không nhưng gì cả, quay lại làm việc điCô gái thấy thế tiếp tục nói;- Sếp trừ lương tôi thế này thì tháng này tôi cạp đất ăn mất.Tháng trước tôi phải ăn mì gói suốt đấy... Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô rồi mỉm cười;-Về nhà anh, anh bao nuôi đủ 3 bữa tối còn có thể giúp em thoải mái.…
Cô một nữ nhân mạnh mẽ, xinh đẹp, kiêu căng xem mình là tâm điểm của vũ trụ, "trên đời này thứ gì Vương An Phách này không có đuợc cơ chứ"....Cho đến khi cô gặp đuợc anh, cô mới biết đuợc rằng có những thứ cô dùng tất cả mọi thứ cô có cũng không chiếm được, lần đầu tiên trong đời cô khóc, khóc một cách thê lương, đau đớn tận tim gan, "tại sao em làm biết bao nhiêu chuyện vì anh, nhưng đến cuối cùng anh lại không tin em cơ chứ, còn cô ta chỉ dùng một chút thủ đoạn thì anh liền tin ngay" tim cô đau đến nỗi chỉ mong nó thôi ngừng đập, thế giới này không còn anh, cô không còn gì cả, cô không muốn sống những ngày tháng cô độc như truớc đây nữa. Nhưng cô không biết rằng đằng sau đó có rất nhiều bí mặt, cô chưa từng được biết.Trích:" Lâm Gia Hiên nhìn xem hôm nay em làm gì cho anh này" Cô cười rạng rỡ duới tia nắng buổi sớm mai, đôi mắt lấp lánh, ngón tay thon dài quấn đầy băng gạt chìa ra hộp cơm còn ấm nóng cho anh.Anh đón lấy, liết về phía tay cô, một tia đau lòng lé lên trong tim " bàn tay trái chưa kịp giấu đi của cô cho thấy, cô đã bị rất nhiều thuơng tích khi nấu ăn cho anh, không nỡ để cô thất vọng, anh cố tỏ vẻ ăn rất ngon miệng, nhưng thật ra chúng còn khó ăn hơn cả món đồ đã bị thiu, nhưng trên guơng mặt hoàn mỹ ấy lại ánh lên tia ấm áp, cô vì anh bắt đầu thay đổi.…
Không phải chứ. Lấy tiền thật đấy à? Tìm được mail của anh là cũng phải biết anh đây là nhị thiếu Lục Môn rồi chứ, không đòi cổ phần không đòi đất đai không đòi danh vọng không đòi làm tình nhân không đòi hợp tác với Lục Thị à? Lục Hạo Nhiên vừa tài giỏi vừa đẹp đến mức khó thở, người là tổng tài tối cao của tập đoàn kinh tế Lục Môn mà được "bán" với giá chỉ như lòng bàn tay kia ư .. Cũng không thể nói là quá ít nhưng so với đống tài sản trải khắp thế giới của Lục Môn như vậy có phải hơi sỉ nhục không? Đối phương có lòng, không đòi hỏi nhiều. Sợ sau này làm phiền Lục gia quyết không để ân nhân chịu thiệt mà tìm đến tận nhà đòi trả ơn nên mới đưa ra một cái giá phù hợp. Mà sao Lục Thiện Ngôn lại có mong muốn đối phương "tăng giá" lên nhỉ?…
Lục Nhi là 1 cô gái từ nhỏ đã phải chịu bất hạnh...Ba mất từ khi cô tròn 2 tuổi vì một tai nạn giao thông, mẹ vì quá đau buồn mà sinh bệnh...mất 1 năm sau đó...Mới chỉ là cô bé 3 tuổi, cô đâu hiểu hết được số phận của mình. Vì ba mẹ đều đã mất , cô được gửi vào trại trẻ mồ côi Hoa Hồng...Cuộc sống cô bắt đầu từ đây...Cô luôn sống nội tâm, không hòa đồng với mọi người, bởi lẽ..cô đã là cô bé 12 tuổi, đã hiểu hết về số phận đáng thương của mình...Cho đến 1 ngày, có một chàng trai muốn làm bạn với cô, muốn quan tâm lo lắng cho cô, khiến cô cảm động, khiến cô có tình cảm, nhưng rồi chàng trai cũng bỏ cô mà đi chỉ vì một cô gái..thế nhưng nhiều năm sau hắn quay lại và ngỏ ý muốn trở lại với cô như lúc trước...có phải ông trời quá trêu đùa số phận của cô bé hay không?…