Tiểu Thư Thất Lạc..!
Trích :Nói xong, mẹ đặt nhẹ tôi lên giường và đi ra ngoài không một lần ngoáy lại. Tôi cố dõi theo cái vóc dáng ấy cho đến tịn mờ dần, sau cánh cửa kia. Rồi. Đầu tôi đau nhói, phải trong đầu tôi đã nhớ ra chuyện gì đó, nó có vẻ mơ hồ với tôi lúc này. Tôi không nhớ nhầm thì đây là lần đầu tiên cái hình ảnh đó xuất hiện trong đầu tôi. Ở bệnh việnCái xe lăn đang chạy cấp tốc trên dãy hành lang trống trơn. Ánh đèn chói lóa chiếu thẳng vào mắt tôi, nhưng tôi vẫn mơ hồ cảm nhận được hình ảnh một người phụ nữ trẻ trạc 30 tuổi đang bám đu cùng chạy theo chiếc xe. Gương mặt bà lúc này khó có thể miêu tả hết. Chỉ biết một điều có lẽ bà đang rất và rất lo lắng cho tôi- người đang nằm trên xe. Hai bên má nhỏ gầy kia của bà có những vệt máu đã khô trông thật là ghê rợn. Nó như một thứ gì đó vừa dằn xé khuôn mặt kia – một gương mặt đầy phúc hậu. Rồi tôi chợt nhận ra không biết hai hàng lệ dài kia đã trườn ra trên gò má đó từ lúc nào. Nó cứ rơi, cứ rơi không hề ngớt. Phải không bà đang rất tuyệt vọng và đau khổ. Nhìn đứa con gái đáng thương đang sắp đối mặt với tử thần ai mà chẳng vậy đúng không.Sau cánh cửa màu trắng ấy tôi không còn nhìn thấy bà nữa, người mà sao tôi cảm giác quen thuộc đến vậy.…