Feel
vũ văn thanh linh hoạt tới mức nào?…
vũ văn thanh linh hoạt tới mức nào?…
Không có văn án…
"Chờ anh một chút, anh sẽ đưa sính lễ tới rước Sơn về, nha?"."Hì hì, hoa Thạch thảo tím á. Sơn biết hoa này có ý nghĩa gì hông?""Nó tượng trưng cho một tình yêu nhẹ nhàng và bình dị, đôi mắt luôn hướng về nhau, luôn dõi theo nhau. Những lời hứa hẹn luôn trường tồn và hai người sẽ mãi mãi đồng hành bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi sóng gió gập ghềnh."."Anh muốn tụi mình sẽ có một tình yêu mãi bình dị như vậy, và sẽ cùng nhau sóng vai mãi mãi, được không Sơn?".Ngày này năm năm trước từng xảy ra một vụ cháy phim trường, trong số nạn nhân có Sơn, và có một nghệ sĩ khác lúc đó cùng công ty với Sơn. Báo chí từng rầm rộ việc này nhưng rồi bị đè xuống.."Em chẳng cần sính lễ đâu...em chỉ cần Phúc thôi..."____________*Fanfic dưới dạng một câu chuyện riêng biệt, nhân vật có thể OOC.*Là sản phẩm của trí tưởng tượng*Thể loại: ngược, Việt Nam, fanfic (cp TooKo Uni5), SE©Written by ngann©only at Wattpad…
Tất cả chỉ xoay quanh công việc thả ngải.Thả đông thả tây thả nam thả bắc thả trước thả sau thả tới khi nào trúng ngải.Mà bao giờ anh mới trúng ngải vậy công chúa???…
Phượng cúi chào, đôi mắt đỏ ửng...Phượng không chào một người lính Phượng chào người phượng thương...lần cuối.…
Một câu chuyện cute~Author: 乔木林-JLTranslator: Rosalie ChoiBản dịch đã được sự đồng ý từ tác giả, vui lòng không re-up.…
[ATVNCG Fanfic] [Jun Phạm Tăng Phúc] Gần Đây Anh Có Khoẻ Không?Thể Loại: Tình Trai, LGBT, Có thể ngược, cái kết thì đọc sẽ biết ^^Rating : GLưu ý: Fic là hư cấu, tính cách nhân vật là khác hẳn ở ngoài.…
gói gọn lại là sự tình cờ.…
Minh Phúc nhìn người bên cạnh, mỉm cười. Cuối cùng em cũng có thể gọi anh là của em rồi, nụ cười của anh, nước mắt của anh, sự mạnh mẽ của anh, sự yếu đuối của anh, em xin đón nhận hết, và trân trọng gọi tất cả là của em. Đến thời điểm này, tương lai có ra sao, cũng không tính được, có đến được tới đích hay không, cũng không còn quan trọng nữa rồi. Ít nhất ở hiện tại, cả hai có nhau, và hy vọng chặng đường sắp tới, cả hai sẽ trưởng thành cùng nhau.Ôi Hà Nội, khi mùa gió bấc về.…
Author: liluwritesTranslator: Rosalie ChoiSummary:Trình Phượng Đài trầm giọng: "Hôm nay em đã làm đúng. Em biết điều đó mà, phải không?"Thương Tế Nhụy trùng vai, vẫn dán mắt vào luồng nắng mờ ảo. "Em đã nói dối cô ấy.""Đúng, em đã làm vậy. Và với lời nói dối đó, em sẽ khiến bọn họ có một cuộc sống hạnh phúc vô cùng." Phượng Đài nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối y, một hành động gần như là vô thức, và Tế Nhụy có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay ấy qua lớp trường sam. "Em biết đấy, ông chủ Thương, tôi nghĩ em tốt hơn rất nhiều so với những gì em tự đánh giá về bản thân mình."Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không re-up.…
vũ văn thanh? chẳng phải anh ta mất lâu rồi sao?oneshort của dương…
Truyện ái kỉ không áp đặt lên người thật.…
Thính rẻ tiền + một bát nước ốc = con tớ :>(là nhiều phần rời rạc nên rất ít chữ. tớ cảm ơn)…
"Vậy ra, chúng ta đều giống nhau...""Qui est le vagabond"Chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả.Au gốc: mybong2k7…
Ừ, Kyoto thương nhớ. Bởi vì ở tận trấn cổ Kyoto, anh vẫn không ngừng nhớ thương một người.Nắng vẫn giòn tan trên sân đền, gió nhẹ lay hàng cây, và trái tim Duy Thuận chưa bao giờ an yên đến như vậy. Về thôi, về với Sài Gòn, có người đang đợi mình. Kyoto à, hẹn một ngày không xa nhé.…
Tiếu nại vốn dĩ cho rằng, đời này tô tinh vũ đều sẽ không đã trở lại, thẳng đến đối phương trên diện rộng poster bước lên đối diện đại lâu. 5 năm, may mắn ngươi cũng không phải, đối ta vô tình.…
Author: iminloveCouple: Vũ Văn Thanh x Nguyễn Công PhượngAlso mention: Nguyễn Tuấn Anh, Lương Xuân TrườngDisclaimers: Không ai thuộc về tác giả.Tình tiết không có thật dựa trên một vài chi tiết có thật.Date: 08/03/2018Mang ra khỏi Wattpad xin ghi tên tác giả.___________________________________________"Tình đẹp là tình bơ vơChờ người... đến bao giờ."…
Những điều Sơn không thấyNhững điều Phúc chẳng hay.…
Do tui có một số câu chuyện ngắn lụm nhặt trên khắp nơi nên cũng muốn chia sẻ cho các bạn :)))…
Author: liluwritesTranslator: Rosalie ChoiSummary:Trong suốt cuộc đời của mình, Thương Tế Nhụy đã biểu diễn vô số kịch bản khác nhau. Y đã đeo hàng ngàn khuôn mặt, trở thành vật chứa cho nhiều linh hồn khác nhau nên thường quên mất đâu thực sự là bản thân mình và đâu là nhân vật trên sân khấu. Y đã sống, yêu và chết qua từng vở kịch của mình, và điều y học được từ tất cả những thứ đó, chính là: Tình yêu đi đôi với bi kịch.Đó là lý do tại sao khi Trình Phượng Đài lùi lại, y đã tiến đến hôn hắn thêm một lần nữa.Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không re-up.…