1 Năm 365 Ngày
"Anh sẽ không thể nào nhận ra rằng em đã yêu anh đến mức nào không thể"…
"Anh sẽ không thể nào nhận ra rằng em đã yêu anh đến mức nào không thể"…
Thể loại học đườngĐọc rồi biết nhé.mk viết theo cảm xúc nhất thời thôi kaka. Có hứng thì viết thôi. Rất rất lâu rồi mk đã k viết chuyện có gì mọi người bình luận góp ý để mk sửa nhé.…
"Buồn đau là biển cả, vui sướng là ngọc châu. Muốn tìm được ngọc châu phải lặn sâu nơi biển cả."…
Câu chuyện giữa cô gái không còn gì để mất và chàng trai có quá nhiều để mất, chữa lành cho nhau qua từng giông tố. Chuyện tình học trò thơ ngây nhưng chẳng yên bình.Tác phẩm đầu tay của tác giả trẻ, còn nhiều sai sót mong các độc giả góp ý và ủng hộ!…
Một câu chuyện không ngắn không dài về lứa tuổi học trò và chắc sẽ không dùng từ ngữ hoa mỹ mà bám sát lứa học sinh bây giờ…
" Muốn theo đuổi tôi sao? Để tôi xem anh có đủ sự bản lĩnh hay không đã"…
câu truyện kể Trạch Nam trong giấc mơ kết hôn với Nam Thần, cậu bạn ngồi chung bàn. Nhưng Nam Thần lung lạnh lùng với cậu. Trạch Nam quyết tâm phải bắt Nam Thần cưới mình và cậu bày đủ mọi cách để kiến cậu ngồi chung bàn phải làm chồng mình...... liệu cậu có thể chinh phục được Nam Thần lạnh lùng này không? hay cậu phải từ bỏ....…
* sơ sơ về NV chínhNu9 : Phùng Nam Hạ MyChòm sao : cự giảidáng người : cao 1m63 & 47 kgNa9 : Triệu Gia Minhchòm sao:dáng người :cao 1m80 & 63 kg______________đây là bộ đầu tiên của đậu đậu nên sẽ không được chau chuốt lém đâu…
"Liệu...tớ có thể bước vào cuộc đời cậu thêm một lần nữa được không?"_Cậu chính là tia nắng ấm áp chiếu sáng cuộc đời tối tăm của tớ_…
Chuyện kể về nhóc Trí và đàn anh cùng trường nó vừa chuyển đến.Thể loại: học đường, nam x nam.Warnings: ooc, boylove, bad language, ABO.…
Đây là câu chuyện về 1 cái lớp ... Ukmmmmm.... Bt nói sao nhỉCó lẽ là cái lớp bựa nhất khối 7…
Couple: Hayate x Mikoto…
Cứ đọc đi, đừng thắc mắc…
Một bất tử, một luân hồi, kết cục liệu có được đẹp đẽ?…
Tôi không biết cô gái như thế nào sẽ được gọi là thục nữ. Nếu như gặp người lớn thì nhã nhặn lễ phép, trước mặt cha mẹ thì ngoan ngoãn nghe lời, ăn cơm Tây biết cách dùng dao nĩa, chưa bao giờ nói tục chửi bậy là tiêu chuẩn của một thục nữ thì tôi nghĩ đương nhiên mình là một thục nữ. Trước hết, tôi rất lễ phép. Nghe bà ngoại với mẹ kể lại thì ngày ba tuổi rưỡi tôi đã biết ngoan ngoãn mang ghế ra mời bác thu tiền nước ngồi, từ đó trở đi chuyện này đã trở thành một giai thoại để bà và mẹ mang ra kể với bất cứ ai đến nhà. Tôi hoàn toàn xứng đáng là một đứa con ngoan lễ phép. Tiếp theo, tôi rất e lệ. Cô giáo dạy âm nhạc thời tiểu học của tôi kể lại: "Âm sắc của Phước Sinh rất tốt, vừa thanh vừa ngọt như chim sơn ca, chỉ có điều nó hay e thẹn quá. Gọi nó lên hát mà mặt nó đỏ bừng, âm thanh lí nhí như muỗi". Tất cả các giáo viên khác của tôi đều đồng ý về điểm này. Phước Sinh là một cô gái e lệ. Còn có một điểm quan trọng nhất, tôi rất nghe lời cha mẹ, trước khi tốt nghiệp đại học không dám có bạn trai. Ba mẹ tôi rất truyền thống, rất bảo thủ, họ cho rằng trước khi đi làm tuyệt đối không được yêu. Kỳ thực tôi cũng muốn đi ăn cơm có đôi có cặp, tới thư viện tự học có người chiếm chỗ, thậm chí dưới sân ký túc xá có người đánh guitar theo đuổi như những người khác trong trường. Nhưng tôi là một cô gái dậy thì muộn, lúc vào đại học mới gần bốn mươi cân, cao một mét năm tám (còn thiếu hai phân nữa mà không sao cố được), nếu cởi áo ra thì có lẽ ngực còn không lớn bằng mấy…
Cảm ơn vì duyên phận đã cho tôi gặp cậu, tìm cậu, yêu cậu và bên cậu. Cậu như ánh sáng chiếu rọi vào những ngày tháng tăm tối nhất của tôi. Nếu thời gian quay trở lại, tôi ước tôi có thể gặp cậu sớm hơn, Nguyễn Phạm Quỳnh Anh!…
nói về một cô gái cấp ba vô tình rơi vào lưới tình của người bạn thanh mai trúc mã của mình. Nhưng một ngày cô thấy người mà cô yêu đi cùng một cô gái khác....vậy, thanh chocolate này ngọt hay đắng đây?...…
-Oneshot-Câu chuyện ngắn về tình đơn phương của một cô học sinh may mắn được học cùng lớp với người mình thương. "Yêu, đến tột cùng ta mới nhận ra bản chất của nó, là mù quáng.""Nếu tôi nhận ra sự ngu ngốc của mình sớm hơn, có lẽ, đã không có tôi của hiện tại, ngông cuồng mà yêu em."…
"Liệu phép màu có xảy ra""Tại sao lại tàn nhẫn đến vậy?""Sao lại cướp đi thế giới của tôi chứ,cậu ấy chỉ mới 23 tuổi thôi,chúng tôi còn chưa kịp kết hôn nữa"."Gặp được cậu là do duyên số,nhưng sao nó lại ngắn ngủi vậy chứ?""Phép màu chỉ xảy ra một lần thôi sao,ngày nào tôi cũng cậu nguyện cho cậu ấy được bình an cơ mà""Nếu có kiếp sau em vẫn sẽ tìm được anh,anh vẫn đợi em chứ?"…