Già Thiên 651-700 dinhtuan
…
Một chút đau nhất thời…
EARTHBOUND…
Hán Việt: Xuyên thành pháo hôi thế thân hậu ngã hoài liễu tểTác giả: Mộ Ngôn NhấtTình trạng: Hoàn thành(96c) Tình trạng edit: đang lấpThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Xuyên việt , Ngọt sủng , Thú nhân , Xuyên thư , Sinh con , Chủ thụ , Phát sóng trực tiếp , 1v1 , Song xuyên , Võng hồng__________________Chú ý:1.Có thể đánh sẽ họa / nhan khống / tự luyến / mỹ nhân thụ X phi nhân loại / sủng thê cuồng ma / che dấu đại lão / dấm tinh công, công thụ lẫn nhau sủng sảng ngọt văn2.Bối cảnh hiện đại giả tưởng, công không phải là người, có bản thể, bé con là từ trứng sinh raTag: Không gian ảo tưởng, ngọt văn, xuyên thư, sảng vănTừ khóa tìm kiếm: Vai chính: Sở Ngọc, Thời Tranh ┃ vai phụ: Dự thu văn 《 Ở ngược văn bị vai ác sủng lên trời [ xuyên thư ]》, 《 Bình hoa lưu lượng hắn xuyên đã trở lại 》 cầu cất chứa ~ ┃ cái khác:Một câu tóm tắt: cùng cha công nuôi bé con, thành ba kế của tra công______________1.Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả2.Chỉ đảm bảo được 60-70%3.Chỉ đăng tại wordpress và wattpad Nhà Mèo Lười4.Không reup, chuyển ver dưới mọi hình thức…
Tang tinh tình...Người ơi có nghe chăng....Gió thoảng về đâu ...Một giọng ca u buồn..Năm tháng cứ trôi như gió lạnh lướt qua..Là ai trong năm tháng ấy lạnh nhạt vô tình.........Để cuối cùng là sinh ly tử biệt...-'Ca nhi...''Trên ngọn núi Hắc Nhai từng cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua làm vạt áo màu trắng nhuộm đỏ huyết nhân lay động... nam nhân đứng đó mỉm cười..nụ cười khuynh đảo nhân tâm nhưng trong mắt lại là tang thương chết chóc... tuy một thân chật vật nhưng vẫn tôn quý như vậy......Nam tử áo trắng ôn nhu nhìn người hắc y nhân không xa nhỏ giọng nói :-'Ca nhi... tháng năm như gió thoảng vậy. ..ân oán kiếp trước kiếp này.. nghoảnh đầu nhìn lại...haha... haha.. hóa ra ta bỏ qua rất nhiều thứ... những thứ ta nợ ngươi...Mộng Ca ngươi có thể.. tha thứ cho ta.....' giọng nói u buồn như hồi tưởng như than thở nhưng tiếu dung lại tràn ngập dịu dàng Hắc y nhân đứng không xa dường như đang chế run rẩy lắc đầu không ngừng:-'Phong ngươi đừng như vậy.... kiếp trước kiếp này ngươi chẳng nợ ta... là ta cam tâm tình nguyện mà thôi...'Kiếp trước ngươi vì ta trả giá quá nhiều.. kiếp này ngươi làm cho tâm ta từ từ vì ngươi biết ái biết oán... Nguyên lai có những chấp niệm không thể nào bỏ được...là YÊU quá sâu hay CHẤP NIỆM chữ TÌNH quá nặng...??]P/s: ta là lần đầu viết truyện mong các mị thông cảm Thể loại: Nhất thụ nhất công, 1x1, xuyên không…
Nỗi sầu này biết kể cùng aiCó trang giấy là bạn tri kỷ…
Đào Nhập Không Gian Dưỡng Bao Tử 逃入空间养包子Tác Giả: Diệc Tích 亦惜Thể loai: hiện đại, linh dị, tu chân, bá đạo thượng thiên sủng nhi công X anh tuấn thoát thai hoán cốt thụ, cường cường, sinh tử, HETình trạng: hoànVăn án5 năm trước, Sở gia vì bảo hộ Sở Nhị thiếu bóp méo đúng sai, đem Sở Phi đừng đưa vào ngục giam,Vì bất luận thái độ làm người đều có thể lấn phế vật, hắn vắt hết óc minh thì thoát thân,Thẳng đến gặp mục Thiên Ẩn, cái kia hàng năm đều đến ngụ ở xa hoa phòng nam nhân.5 năm sau, Sở Phi đừng ra tù, một mình đi trước mẫu thân sinh ra A thị định cư,Vốn tưởng rằng cuộc đời này nhất định bơ vơ không chỗ nương tựa, ai ngờ lên trời đưa tới cho hắn cái bánh bao,Còn phụ thêm một đoàn manh vật, khi hắn trải qua chính mình cuộc sống gia đình tạm ổn thời gian,Lại trong lúc vô tình xông vào người kia không biết "Thế giới", quấy nhiễu một cái đầm nước trong.Tác phẩm tương quan:1, bài này chỉ do hư cấu, bối cảnh nhân vật hư cấu, ngu người ngu mình.2, thích thân, nhớ rõ sưu tầm cũng thỉnh lưu lại dấu chân ~Nội dung nhãn: mạnh mạnh sống chết ảo tưởng không gianTìm tòi mấu chốt tự: diễn viên: Sở Phi lục bảo ┃ phối hợp diễn: sở thanh dật, hậu Tử Vân, Nam Cung Thương Lan ┃ cái khác: tu chân, nuôi bánh bao…
Tắt đi em những bản nhạc radio u buồn, em cứ rực rỡ với váy áo đi nào. Bước ra đường với cái ô màu trong suốt, em có thấy ngày mưa lung linh hơn khôngSau cơn mưa cầu vồng luôn rạng rỡ nhất. Sau những đau thương vẫn là em nhưng mạnh mẽ hơn. Nỗi buồn khiến người ta trưởng thành hơn em ạ. Vậy nên đừng buồn nữa, mở cửa sổ ra, vẫn luôn có nắng lung linh đợi em nơi cuối đường. Mẩu chuyện nhỏ chứa đựng hồi ức của cô gái ấy năm 17 đầy tươi đẹp và đáng nhớ. Những hoài niệm còn vương vấn mãi trong lòng đến từ trái tim của cô thiếu nữ năm ấy. Một chuyện tình ngắn, nhẹ nhàng.Có lẽ đối với cô gái ấy và biết bao người khác đều muốn tắm mình trong cơn mưa rào ấy, cơn mưa đem lại bao sự đê mê, chìm đắm và cho dù có chia ly, có đau thương thì những giọt lệ cũng sẽ hòa vào làn nước mát ấy để cơn mưa mang tên thanh xuân xóa nhòa đi chỉ để lại những hồi ức đọng lại, khắc sâu trong lòng mỗi người. ___Một câu chuyện đôi chút ngô nghê và trẻ con___ meiling…