[Bhtt] Hẹn yêu người của quá khứ
"Người ta bảo, có những cái tên khi đã đi vào tim rồi, thì mãi mãi không thể xóa được nữa."Sân trường chiều cuối năm, gió lùa qua hàng phượng vĩ, thổi rơi một cánh hoa đỏ rực xuống ngay trang giấy Phương đang viết. Cô ngẩng đầu nhìn lên, ánh nắng xuyên qua mái tóc, lòng hơi se lại - có lẽ vì những hồi ức mơ hồ lẩn khuất trong ánh nắng này."Phương! Viết xong chưa, sắp đến giờ bế giảng rồi kìa!"Phương khẽ gật đầu. Cô gấp cuốn sổ lại, ánh mắt vô thức dừng lại nơi hàng ghế đá dưới gốc cây xa xa. Nơi đó... từng có hai người. Một người hay ngồi đọc sách. Một người hay trộm nhìn.Người đó tên là Nguyên.Tên ấy chẳng có gì đặc biệt. Chẳng mềm mại, chẳng êm tai. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần nghe ai đó gọi "Nguyên ơi", tim cô lại nhói lên một nhịp.Cuộc đời mà, đôi khi chỉ cần một cái tên cũng đủ thay đổi tất cả.Chuyển cảnh - Hiện tại:Nhiều năm sau.Phương ngồi trong khoang máy bay, ánh đèn đọc sách rọi xuống đôi mắt trầm lắng của cô. Trong tay là một bức ảnh cũ, góc ảnh đã nhòe, nhưng rõ ràng vẫn là nụ cười nghiêng nghiêng của một cô gái đang ngồi trên băng ghế đá ngày xưa.Tay Phương khẽ siết."Lần này trở về... nếu được gặp lại, liệu Nguyên có còn nhận ra mình không?"…