Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tác giả: Hạ Tiết NhiChâu Diệp Hàn khó chịu nhìn sang Triệu Phi Vũ. Anh không thể nào vừa mắt nổi cái thằng nhãi này, lúc nào cũng bám riết anh mãi không chịu buông tha. Chơi thì chơi cho đúng luật chớ. Vì cái nóc nhà mà lại mặt dày dính như đĩa."Anh không thích cô ấy thì trả cho tôi. Đừng có mà làm tổn thương cổ." Triệu Phi Vũ kích động nói."Đã vào trò chơi của tôi thì con mồi chỉ có hai quyền lựa chọn. Một là ngoan ngoãn hai là chết. Thế thôi." Anh cười khinh để lại một mình Triệu Phi Vũ ở lại chỗ gốc cây sau trường. Mẹ nó! Ông đây phải dạy dỗ mày cho đàng hoàng.Anh ta tức giận ném cả cành cây về phía Châu Diệp Hàn. Cành cây lơ lửng giữa không trung chỉ còn một vài mét nữa là trúng ngay đầu anh nhưng may thay, vì đã được một nữ hiệp ra tay giúp đỡ._______Review sương sương. Hi vọng mọi người ủng hộ tui nhé.…
"Được rồi, tao thừa nhận."" Từ trước đến giờ tao chưa gặp ai như mày, mày chỉ cần mỗi ngày đi học ngồi một chỗ không làm gì cả cũng khiến tao thích phát điên lên được, thích đến mức chỉ cần một cái nhíu mày cũng khiến tao đứng ngồi không yên.""Hoàng Anh Thy, mày..." Cậu ấy bất lực nhìn tôi, tức giận đến không nói nên lời."Xin lỗi. Nhưng dường như chúng ta đã bỏ lỡ nhau mất rồi..."…
Tôi là Trần Ngọc An Nhiên.Không được may mắn như các bạn khác, tôi sinh ra trong một gia đình không được hạnh phúc. Từ nhỏ tôi đã luôn phải chứng kiến những cuộc cãi vã của bố mẹ. Nó diễn ra thường xuyên đến mức tôi đã coi nó là một điều tất lẽ dĩ ngẫu trong gia đình mình. Nhiều lúc tôi oán thán ông trời, tại sao lại đối xử bất công với tôi như thế? Tại sao tất cả các bạn khác đều có một gia đình hạnh phúc của riêng mình, còn tôi thì đến một điều nhỏ nhặt như thế cũng không có được? Ha, tôi cũng tự cảm thấy chính mình thật đáng thương. Đáng lẽ tôi không nên xuất hiện trên cõi đời này mới phải.Và rồi năm tôi lớp 11, bố mẹ tôi ly hôn. Tôi theo mẹ chuyển lên Hà Nội sống cho gần nhà ông bà ngoại. Có lẽ ông trời cũng chưa tuyệt tình đến mức như vậy khi đã để cho tôi gặp cậu vào năm 17 tuổi - cái độ tuổi thơ mộng nhất của tuổi học trò. Tôi cũng không biết vì sao tôi lại thích cậu nhiều đến như thế, chỉ biết nụ cười của cậu như ánh sáng Mặt Trời chiếu soi vào những vết thương trong tâm hồn tôi, từ từ giúp tôi chữa lành nó, và cũng chính cậu đã dắt tôi bước ra khỏi vũng bùn lầy tăm tối của cuộc đời...Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện bên tôi, để những năm tháng thanh xuân ấy của tôi trở nên thật ý nghĩa! Cảm ơn cậu rất nhiều, Mặt Trời nhỏ của tôi!------------------------------Thanh Hóa, 23/8/2023Bìa: @canva…
"Zero Smash: Hành trình từ con số 0"Năm 2025, cầu lông Việt Nam bừng tỉnh giữa thời đại số nhờ những tay vợt trẻ đầy khát khao. Giải đấu Smash Circuit mở ra như một cánh cổng dẫn vào thế giới chuyên nghiệp khắc nghiệt, nơi các tài năng học sinh đua tranh từ cấp trường đến liên thành phố. Trong ngôi trường Đào Thịnh ở thành phố biển Đa Phúc, Nguyễn Trường An - chàng trai trầm lặng với cây vợt cũ kỹ mang số "0" - bước vào trận đấu loại như một kẻ vô danh. Không ai kỳ vọng, không đồng đội cổ vũ, nhưng An chiến đấu không phải để thắng người khác, mà để không thua chính mình.Từ sân gỗ trường học đến những đấu trường liên thành phố, hành trình của cậu là câu chuyện về sự kiên cường không phép màu. Mỗi đường cầu là một lời thách thức với định mệnh, mỗi giọt mồ hôi viết nên huyền thoại của kẻ bắt đầu từ con số 0."Không bao giờ bỏ cuộc" - đó là thứ duy nhất Trường An mang theo. Liệu cậu có thể vượt qua giới hạn và chạm đến đỉnh cao mà không một ai dám mơ? Zero Smash - nơi ý chí mạnh hơn cả tài năng.…
Ở vùng biển Phước Hội, Thùy Miên, cô gái mang vẻ đẹp trong trẻo như ánh bình minh, là đóa hoa của gia đình ngư dân ấm áp. Cô không chỉ giỏi giang, thông minh mà còn tràn đầy tình yêu thương, lớn lên trong tiếng cười giòn tan và tình thân bao la.Khải Minh, chàng trai thành thị, với cuộc sống xa hoa nhưng thiếu vắng hơi ấm gia đình, lại là mảnh ghép hoàn toàn khác. Anh như con chim bị nhốt trong lồng vàng, khao khát một điều gì đó bình dị hơn.Định mệnh an bài, họ gặp nhau trên bãi biển. Thùy Miên, với sự chân thành và nhiệt huyết, như ánh sáng len lỏi vào trái tim Khải Minh.- Anh thấy biển đẹp không? - Thùy Miên hỏi, mắt lấp lánh.- Đẹp... như em vậy, - Khải Minh đáp, giọng trầm ấm, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn.Thùy Miên dẫn Khải Minh vào thế giới của mình, nơi tình yêu thương gia đình là vô giá. Khải Minh, với sự thông minh và hiểu biết, lại cho Thùy Miên thấy một thế giới rộng lớn hơn. Họ chữa lành cho nhau, lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn.- Anh chưa từng cảm thấy hạnh phúc đến thế, - Khải Minh nói, siết chặt tay Thùy Miên.- Em cũng vậy, - Thùy Miên mỉm cười, nụ cười của cô như ánh nắng, xua tan mọi u buồn.Tình yêu của họ nở rộ, bền chặt như rặng dừa ven biển. Họ kết hôn, cùng nhau xây dựng tổ ấm, nơi tình yêu thương và hạnh phúc luôn ngập tràn. Họ là minh chứng cho việc, đôi khi, hai mảnh ghép tưởng chừng khác biệt lại có thể hoàn thiện nhau, tạo nên một bức tranh cuộc sống tuyệt đẹp.…
"Người ta bảo, có những cái tên khi đã đi vào tim rồi, thì mãi mãi không thể xóa được nữa."Sân trường chiều cuối năm, gió lùa qua hàng phượng vĩ, thổi rơi một cánh hoa đỏ rực xuống ngay trang giấy Phương đang viết. Cô ngẩng đầu nhìn lên, ánh nắng xuyên qua mái tóc, lòng hơi se lại - có lẽ vì những hồi ức mơ hồ lẩn khuất trong ánh nắng này."Phương! Viết xong chưa, sắp đến giờ bế giảng rồi kìa!"Phương khẽ gật đầu. Cô gấp cuốn sổ lại, ánh mắt vô thức dừng lại nơi hàng ghế đá dưới gốc cây xa xa. Nơi đó... từng có hai người. Một người hay ngồi đọc sách. Một người hay trộm nhìn.Người đó tên là Nguyên.Tên ấy chẳng có gì đặc biệt. Chẳng mềm mại, chẳng êm tai. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần nghe ai đó gọi "Nguyên ơi", tim cô lại nhói lên một nhịp.Cuộc đời mà, đôi khi chỉ cần một cái tên cũng đủ thay đổi tất cả.Chuyển cảnh - Hiện tại:Nhiều năm sau.Phương ngồi trong khoang máy bay, ánh đèn đọc sách rọi xuống đôi mắt trầm lắng của cô. Trong tay là một bức ảnh cũ, góc ảnh đã nhòe, nhưng rõ ràng vẫn là nụ cười nghiêng nghiêng của một cô gái đang ngồi trên băng ghế đá ngày xưa.Tay Phương khẽ siết."Lần này trở về... nếu được gặp lại, liệu Nguyên có còn nhận ra mình không?"…
Thể loại: Đam mỹ, thanh xuân vườn trường, hài hước, 1×1Nhân vật chính: Hứa Tư Hàn × Dương Hạo Hiên‐-------------"Mẹ kiếp, thằng nào đạp ông mày hả?""Tôi xin lỗi" Thanh niên đó không mặn không nhạt vứt lại đúng ba từ xong quay mặt bỏ đi."Đứng lại, đạp lên người tôi đâu phải cứ xin lỗi là xong chuyện"."Vậy cậu muốn sao?"--‐------------Dương Hạo Hiên liếc nhìn bụi hoa gần đó, nhếch mép cười: "Dạ, hình như em mới thấy có bạn trốn ở bụi hoa đằng kia".Lão Trương bước tới vạch đám hoa ra, trán ông hiện ba vạch đen: "Lại là ba đứa này". Ông nhức đầu nói: "Bộ ngày nào không gặp thầy các em ăn không ngon ngủ không yên hả?"Ba cậu thanh niên đứng lên xếp thành hàng ngang, ba cặp mắt hình viên đạn bắn về tên đầu xỏ gần đó.Dương Hạo Hiên tỏ vẻ không có gì, nhún vai bỏ đi.----------------Đây là tình huống mở đầu cho cặp đôi oan gia của chúng ta, hãy đọc truyện để biết liệu giữa họ còn tình huống trái ngang gì nữa không nha.…
Học kì I năm lớp 11 kết thúc vừa hay vào đúng dịp nghỉ lễ tôi cùng hội bạn thân rủ nhau đi tắm biển ở Nha Trang với cái thời tiết nắng nóng oi bức của tháng 3 như này đi biển quả là một chuyện không sai lệch vào đâu được.tôi mỉm cười nhìn lũ bạn mình đang buôn chuyện nói về chuyến đi biển sắp tới của mấy đứa mà mặt đứa nào đứa lấy đều hớn hở như hoa."đi xe máy thì nắng lắm mà gọi tacxi thì cũng cũng...."ngọc lên tiếng nói về băn khoăn của mình quả thật ngọc nói cũng đúng tiền chi phí sinh hoạt ăn uống đã thế còn thêm máy cái chi tiêu lặt vặt lúc đi chơi thì cũng chát với ví tiền của mấy đứa."ui dời lo gì,không phải nhóm mình còn có cậu thiếu gia giàu nức đổ vách sao?"Hoàng Việt vừa nói tay vừa vỗ mạnh vào vai Gia Khanh mấy phát"đúng không mày"Gia Khanh nãy giờ im lặng nó ngồi ở một góc cùng với thằng Hoàng Việt chơi game giờ mới lên tiếng cất cái giọng làm bao em điêu đổ nói với chúng tôi."quan trọng "Bạn Hến" có muốn không thôi"ngày viết: 18/3/2025bìa:nhà tài trợ pin TG:haisampi…
"Thảo Anh, cậu nghe tôi giải thích đi mà."Cô chống cằm làm bài tập toán, đang cáu kỉnh vô cùng vẫn tỏ ra không thèm để ý đến: "Đừng có làm phiền mình! Đi mà giải thích với cái người cậu thích ấy."Nom cái vẻ thản nhiên của ai kia mà lòng cậu nóng ran như lửa đốt: "Người ta không muốn nghe thì làm sao?"Thảo Anh đặt cây bút lên bàn cái "cạch", lườm Khôi cháy mặt: "Thì đổi câu khác?""Ví dụ?""Tôi thích cậu!"***Thảo Anh từng nghĩ mình sẽ vùng vẫy trong vũng lầy ấy cho đến khi kiệt sức và buông xuôi. Nhưng ánh sáng le lói nơi cuối đường hầm khiến cô không nỡ lòng dừng lại. Từng tiếng gọi vang vọng không ngừng thôi thúc bàn chân tiến về phía trước. Có ai đó ôm lấy cô bằng vòng tay ấm áp và bảo rằng chỉ cần cô còn sống, ông trời nhất định sẽ bù đắp những điều mà người phải bất đắc dĩ mang đi.Sau trận mưa rào là cầu vồng bắt qua đỉnh núi, màn đêm lui lại nhường chỗ cho nắng bình minh hửng hồng. Những điều đẹp đẽ vẫn sẽ luôn tồn tại, ví như tình bạn dịu dàng, tình thân quý quá và tình yêu nồng nàn. May thay, khi đó đã chọn ở lại thế gian này.…
- Có một số từ ngữ nhạy cảm, cân nhắc trước khi đọc ! - Truyện do tớ tự viết, nên sẽ rất khó tránh việc văn phong lủng củng và lan man! ----------------------------------------------------------------------------- Christopher Andrew là con lai, mẹ là người Việt, bố là người Mỹ. Do bố mẹ lục đục, hắn theo chân mẹ về Việt Nam. Ngay từ khi bước chân đến trường học, hắn luôn cho rằng đây là một quyết định hết sức sai lầm và luôn có một cô bạn cùng lớp- Nguyên, tới nói muốn làm bạn với hắn. Từ đó, người xảy ra nhiều tình huống thú vị với nhau. -------------------------------------------------------------------------------Nếu mang đi nơi khác, xin hãy liên lạc với tớ !…
Giữa tháng sáu năm ấy, trời nóng như muốn thiêu, muốn đốt lòng người, hai đứa trẻ vẫn rong ruổi cùng nhau trên chiếc xe đạp qua từng cánh đồng cỏ bát ngát, mênh mông, cùng nhau nhìn về phía chân trời xa thẳm, một chân trời có tương lai của họ ở đó. Mùa hạ ấy ngập trong nắng vàng cùng hoa, mùa hạ ấy nhuốm màu bao hương sắc bên người họ thầm thích, mùa hạ ấy tưởng chừng như chẳng bao giờ trôi qua. Giữa tháng sáu năm nay, hai đứa trẻ ấy lại chia chung một mùa hạ. Mùa hạ cô thở thẩn đứng nhìn cậu vẫy tay chào tạm biệt, ánh mắt cậu lung linh khi nhìn cô, ánh mắt cậu ấm áp như mùa hạ chí, và lúc ánh mắt cậu rời đi là lúc chiếc máy bay bắt đầu cất cánh bay đi, chở bao kỉ niệm thời niên thiếu của cô bên hạ vàng đi mất.Rồi từ ngày cậu theo máy bay đi, cô cũng chẳng còn tiếc thương mùa hạ nữa. Hạ cứ trôi rồi tàn đi cùng bao nhung nhớ: "Ước gì anh ở lại, nhặt nắng hạ cùng em."Tiếng ve ầm ĩ những ngày không, nhiều mùa hạ nữa lại mon men bước đến, lòng cô lại dấy lên từng hoài niệm, về cậu, một người cô từng thương, về mùa-hạ-lạnh mang bao suy tư thuở niên thiếu, mùa hạ nơi có tiếng cậu thầm thì: "Mùa hạ lạnh, vì ánh nắng của anh đang ở bên kia bán cầu..."…
Chuyện tình của Linh An sẽ đi về đâu nếu Bảo Nguyên và Nam Sơn cứ tranh giành cô. Một cô gái sống nội tâm, dễ khóc và dễ tổn thương nhưng luôn tỏ ra mạnh mẽ , vui vẻ và không bao giờ muốn người khác thương hại mình. Cô là một cô gái Xinh đẹp, hiền và hơi quậy một chút.. Thừa hưởng làn da trắng muốt và đôi mắt xanh từ người mẹ gốc Mĩ. Sống mũi cao và đôi môi trái tim từ người cha yêu của cô. 14 tuổi và cao 1m70 ( Ngưỡng mộ chị wá)Nam Sơn : vị hơn phu nhỏ của cô. Hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm cùng bệnh viện nên cha mẹ hai bên đã quyết định cho hôn ước từ đầu cho hai bé. Sau này, vì gia đình Nam Sơn phải làm ăn nên sang Mỹ định cư nên hôn ước bị rơi vào quên lãng. Bảo Nguyên : cậu bạn thân tri kỉ của Linh An. Hai người vô cùng thân thiết. Trải qua bao nhiêu vui vẻ và buồn bã bên nhau . Anh vô cùng yêu thương và bảo vệ cô. Anh là người gốc Pháp hoàn toàn sang Việt Nam sống từ nhỏ nên trở thành người Việt. Là một người Vô cùng đẹp trai, đôi mắt nâu phương Tây đặc biệt làn da không quá trắng nhưng cực kỳ đẹp. Cơ thể cao lớn rắn chắc . Tính cách lạnh lùng cổ quái nhưng vô cùng ấm áp với người thân của cậu. Những Nhân vật khác mình sẽ nói trong quá trình chuyện nhé. Chúc các bạn vui vẻ!!!😊😊😊😊😊…
Project_M^2 (MM: MagicMirror )_Mình xin báo trc, mình là hs nên ko thể đảm bảo đc tiến trình nhưng mình sẽ cố gắng hết sức để cập nhập truyện liên tục, mong mọi ng thông cảm =)) Sẽ có những chi tiết mình cảm thấy câu từ trong sách hơi kì lạ thì mình sẽ ( ) để nêu ý kiến của mình, hi vọng mọi người thông cảm!~~~Chiếc gương thần kì_Một cô gái bướng bỉnh, mạnh mẽ và cá tính. Một hoàng tử viôlông phong nhã, hào hoa. Một kiều nữ ba lê yểu điệu, thục hiền. Một thiếu gia thông minh, lịch thiệp nhưng đầy bí ẩn. Bốn ng bạn - Bốn số phận. Những rung động trong trẻo và tinh khôi của những tâm hồn trẻ được lồng ghép trong một câu chuyện mang đầy màu sắc cổ tích. Liệu họ có vượt qua những thử thách của thời gian và những biến cố không ai ngờ tới để tìm được ý nghĩa của tình yêu đích thực?…
Cuốn truyện không phải là câu chuyện ngôn tình đẫm nước mắt,cũng không mang màu sắc sinh động của đô thị.Tác phẩm đơn giản chỉ là những dòng cảm xúc ta viết nên để kể về 1 thời thanh xuân tươi đẹp,nó giống như những thước phim ấn tượng nhất trong bộ phim kể về cuộc đời.Thời gian và con người luôn song hành với nhau,thời gian trôi đi và con người cũng sẽ già đi.Để đến 1 lúc nào đó,biến cố phát sinh trong cuộc đời tưởng chừng như bình lặng.Giâp phút ấy,ta chợt phát hiện ra đã từng bỏ lỡ rất nhiều thứ. Ký ức về quãng thời gian thanh xuân,về những năm tháng đẹp nhất của đời người.Ta phát hiện ra bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều điều đáng quý.Những kỷ niệm ngọt ngào ta từng xem là rác rưởi....những con người ta đã từng bỏ lỡ để rồi phải hối tiếc...,,và cả những đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm ta lại tưởng như chỉ là duyên bèo nước.Mọi thứ đã qua đi không thể tìm lại,nhưng nếu phép màu chợt đến mang ta trở về xuất phát điểm ban đầu,được sống lại trong tuổi thanh xuân đầy ắp mơ mộng.Đối mặt với những chuyện đã qua,gặp lại những con người đã từng đến và đi trong đời ta.Liệu ta vẫn sẽ bước tiếp trên lối cũ hay quyết tâm tìm lối đi riêng,ngã rẽ mới cho cuộc đời này. Từ cốt truyện,nhân vật đến từng câu chữ đều rất bình dị,gần gũi.Thông qua bộ truyện là 1 thông điệp nhẹ nhàng gửi tới những ai đã và đang sống trong những năm tháng tuổi trẻ....Đời người chỉ có 1,thanh xuân cũng là duy nhất....Trong những năm tháng tươi đẹp nhất của đời người ta hãy sống sao cho ý nghĩa....Hãy l…
Tên truyện : Nắng sau cơn mưa Tác giả :Huyền Trang Lần đầu viết tiểu thuyết có gì sai sót mong mọi người hoan hỉ bỏ qua Cảm ơn mọi người đã ghé qua đọc ạ ......_________________________________________ Tô Niệm An sinh ra trong một gia đình mà người ta gọi là đổ nát . Bố cô, Tô Giang , là một tay du côn có tiếng trong khu phố nghèo, sống bằng những trận ẩu đả và đòi nợ thuê. Mẹ cô, Trần Lệ Bình là một gái ba dùng nhan sắc mòn mỏi của mình để đổi lấy những đồng tiền bạc bẽo trong các quán bar ồn ào. Cuộc sống của Niệm An là một chuỗi ngày lưng chừng, bấp bênh, treo lơ lửng giữa địa ngục và trần gian. Ở trường, cô là cái gai trong mắt bạn bè. "Con của du côn và đĩ điếm" - những lời miệt thị đó như những mũi dao vô hình đâm vào cô mỗi ngày. Họ xô đẩy cô trên hành lang, giấu cặp sách của cô, xé nát bài tập về nhà. Niệm An không bao giờ phản kháng. Cô chỉ cúi đầu, lầm lũi bước đi, bởi cô biết không ai sẽ đứng ra bảo vệ mình.Niềm hãnh diện duy nhất, ánh sáng le lói duy nhất trong cuộc đời tăm tối của cô, chính là việc học. Cô lao vào sách vở như một kẻ chết đuối vớ được phao. Bảng điểm toàn điểm cao là chiếc áo giáp duy nhất của cô, là cách cô gào lên với thế giới rằng cô không giống như xuất thân của mình.Cô co mình lại như một con nhím nhỏ, dùng gai góc để tự vệ trước thế giới tàn nhẫn. Cuộc đời tăm tối đó chỉ thực sự bừng sáng vào ngày cô gặp anh. Anh đến như một tia nắng ấm áp, xuyên qua tầng mây u ám đã che phủ cuộc đời cô suốt bao năm.…
"Du này." Minh Ngọc ngẩng đầu lên. Đôi mắt sáng trong của em lướt trên mái tóc và đặt lên khuôn mặt tôi, khiến tôi bỗng thấy lòng mình bồn chồn như đổ lửa. Tôi quay lại, nhìn em như cách Ngọc vẫn đang nhìn tôi, nhưng cái nhìn của tôi lại không đủ sức làm em phải ngượng ngùng quay đi."Em đây." Tôi nhẹ giọng. Đã trải qua vài chục giây đối mắt, vậy mà Minh Ngọc vẫn chăm chú nhìn tôi không rời. Nắng vương bên cửa sổ, rọi vào mắt em một màu nâu trong veo như thạch. Minh Ngọc đã sắp bước qua tuổi hai mươi rồi, nhưng em vẫn còn giữ lại được những đường nét thơ dại của một thiếu nữ mới lớn. Thú thật thì, tôi vẫn nghĩ cô gái này khá giống một con mèo, không chỉ ở vẻ bề ngoài.Sau cùng, Minh Ngọc vươn tay ra, dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt khẽ những sợi tóc loà xoà rơi trên sống mũi tôi. Làn da em đỏ lên dưới màu nắng vàng ửng. Tôi lại thấy tim mình lại hẫng đi một chút, khi đã cố kéo bản thân thoát khỏi mong muốn được nắm và hôn nhẹ lên bàn tay của người kia."Liệu cậu có bao giờ muốn theo đuổi một điều gì đó cho đến hết tuổi trẻ của mình không?"(nghe bcuoi vl huhuhuhu=))))))))))) )…
"Tình chỉ đẹp khi còn dang dở" có lẽ đúng em nhỉ? Yêu em anh đã yêu rồi, bảo vệ em anh cũng đã bảo vệ rồi. Bên cạnh em và làm những điều tốt nhất cho em, anh sẽ mãi không hối hận. Anh chỉ hối hận, vì đã không nói cho em sớm hơn._Mạc Khả Huy_"Cuộc đời của em vốn yên ả, yên ả đến buồn chán. Nhưng kể từ khi anh đến, cuộc sống này bỗng màu sắc và ý nghĩa hơn. Nhưng có lẽ là em đã sai, sai khi đắm chìm vào mối tình này một cách mù quáng. Vẫn là tự em đa tình mà thôi.."_Diệp Mẫn Linh_"Thiên duyên tiền định, gặp em là định mệnh mà anh không thể ngờ nhất!"_Cáp Trọng Minh_"Những mối tình thời áo trắng luôn phảng phất mùi hương của sự ngọt ngào, thanh khiết và cả mùi vị của những nỗi đau"_Nhược Tiểu Băng_Mối quan hệ của họ sẽ ra sao? Tình cảm của họ như thế nào? Họ sẽ chọn theo con tim hay lý trí? Đón xem cùng nhau tìm hiểu nhé!Chúc mọi người có những giây phút thư giản cùng bộ truyện THẦY LÀ CỦA EM!…
Hà Nhi có một bí mật. Đó là, Nhi có một thân phận khác là tác giả tiểu thuyết mạng khá nổi tiếng trên diễn đàn truyện Việt Nam.Gọi là bí mật thì cũng không đúng lắm, bởi vì Nhi không cố tình che giấu chuyện đó. Nhưng không một ai biết về điều này cả, nên chung quy đây vẫn là một bí mật của riêng nó.Trùng hợp là, Nhi vô tình biết được bạn cùng lớp của nó cũng là "đồng nghiệp", thậm chí còn là tác giả nổi tiếng trong mảng tiểu thuyết tình cảm lãng mạn.Cũng chính là người mà nó ghét nhất.***Bạn bàn dưới xoay xoay cây bút trong tay, chống cằm nhìn những lọn tóc xoăn đang trượt khỏi vai của người đằng trước. Ánh nắng buổi sáng bắt đầu chiếu vào khung cửa sổ, gẩy vài sợi óng ánh trên mái tóc xoã tung. Hà Nhi thấy hơi nóng, tính ngồi dậy cột lại tóc thì một bàn tay đã vươn tới, vén gọn những lọn tóc loà xoà thành một hàng thẳng đuột. Hà Nhi biết chủ nhân của bàn tay đó. Và chỉ duy nhất người đó mới luôn đợi lúc nó ngủ mà thừa cơ hội chạm vào tóc nó. Huỳnh Khánh Nam.Hà Nhi tự nhủ, có ngày nó sẽ bẻ gãy tay cậu ta vì cái thói tự tiện.___Since: 11/8/2023…