atsh | không ưa
"thấy chưaaa tao nói là đúng mà""vãi chó? thằng sơn liều vậy ba""cả thằng dương với ngân cũng vậy nữa kìa"…
"thấy chưaaa tao nói là đúng mà""vãi chó? thằng sơn liều vậy ba""cả thằng dương với ngân cũng vậy nữa kìa"…
Cô là đóa anh túc đầy kiêu ngạo, hút vào là nghiện. Tự tin, lạnh lùng, khí chất sang chảnh khiến anh trầm mê…
Sau cuộc chiến cuối cùng với White Star. Cale và Alberu đang chìm đắm trong cảm giác "tăng ca". Cuộc hôn nhân từ đâu đó bay đến và mảnh tình của họ bắt đầu... Yah, là mảnh tình.Lưu ý: có OOC. Đừng chú tâm quá vào cốt truyện gốc nhé vì tui viết xong cái nó bay tùm lum luôn ròi =))Chúc các bạn đọc truyện vui nhó, đừng ngại góp ý kiến của bạn vào đây. Tui thấy rất vuiiii khi có người góp ý ó và nó là động lực của tui nữaaaa. Byeeee!!!…
Cảnh cáo! Bìa đó Nguyệt Huyền đặt vì mô tả kiểu tóc giống đó, cấm comment nhiều.Một cặp "Thanh mai trúc mã" thời thơ ấu đến năm 12 tuổi phải xa nhau, đem theo hẹn thề hôn ước sau 15 năm. Mạn Thiên Thiên mòn mỏi chờ đợi đã được 10 năm, "xui xẻo" gặp được Hắc Bang chủ Hắc Dương Mạc vô duyên vô cớ cứu cô và bắt cô làm người hầu trong 6 năm, không được ra ngoài nếu anh ta không cho. Làm thế nào cô gặp được Mạc Mạc - "chồng sắp cưới" đây!? Đón xem : Hắc Bang chủ! Anh là của em! của Lục Nguyệt Huyền này đi a!…
truyện được viết bởi tôi có phần occ và thêm một số nhân vật khác" izana hững hờ trước mọi chuyện xảy ra" _ nên sống sót?_…
Liệu có ai còn nhớ mùa hạ năm ấy ta từng gặp gỡ không!Những kí ức của ùa về của một mùa hạ thật đẹp và khó phai trong lòng cậu học sinh Nguyễn Nhật Minh ấy dù có trải qua bao lâu hay mùa hạ năm ấy có những giọt nước mắt hay nỗi buồn thì tất cả đều trọn vẹn trong lòng mỗi chúng ta 😊Trong cơn mê man thím thíp,có ánh nắng vàng chiếu vào tôi khi tôi đang nằm ngủ,tôi cảm nhận có một bàn tay chạm vào da tôi,tôi cảm nhận được một sự mát mẻ của những giọt mồ hôi trong bàn tay mềm mại ấy:"Minh!Dậy đi..Dậy!"Có chuyện gì vậy...!"-Tôi mệt mỏi quay đầu lại nhìn,thì ra là Nhược Hạ."Ngồi dậy đi với tớ nhanh lên đi...!"- Nhược Hạ vội kéo tôi xốc lên,tôi gượng lại"Tớ chưa đọc xong quyển sách mới mua nữa...!"rồi tôi lại quay ra ôm sách ngủ.Hình như dáng vẻ lười biếng đó chẳng thể làm lung lay Nhược Hạ cô ấy kéo tôi đứng dậy"Đợi cậu đọc xong quyển sách này chắc đến tết luôn quá!"Tôi bị cô ấy lôi đi nhưng không quên để lại quyển sách ở lại trên bàn:"Tớ đi này,từ từ đã" quyển sách ở lại lật từng trang từng trang theo làn gió như muốn nói lên một nỗi buồn, ánh nắng mùa hạ chiếu qua khung cửa sổ rọi vào những trang sách làm cho nó nhớ lại những ký ức vẫn còn cháy rám đi vì thời gian nhưng không phai những nhiệt huyết năm đấy.Quyển sách đóng lại hiện rõ dòng chữ đang sáng lên MÙA HẠ CỦA ANH…