Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Lưu ý:-Tác phẩm trong đây là mình sưu tầm, chưa xin permission nên đừng mang đi đâu cả- Mình không chơi HSR nên có nhiều điểm convert sẽ sai, mọi người có thể nhắn để mình chỉnh-Mục đích lưu trữ, không để thương mạiArtist bìa: @megumi_gnsnCovert without permission, do not repost…
Jody Brown, một thiên tài với trí nhớ siêu phàm, đã gặp tai nạn trên đường tới lễ cưới của mình và xuyên vào tác phẩm của thời đại One Piece với cái tên Josephine Monat. Cô hoàn toàn quên mất bản thân và sống 15 dưới thân phận là một tay đưa tin có trí nhớ ngắn hạn cho tới khi chứng kiến Luffy thoát khỏi đài hành quyết, toàn bộ kí ức và trí nhớ siêu việt của cô đã trở lại. Cô quyết định lên tàu Going Luffy và trở thành thành viên của băng Barto Club để tìm đường trở về. (Eng)Jody Brown, a genius with a superior memory, had an accident on the way to her wedding and was incardinated into the greatest manga of all time One Piece as Josephine Monat. She completely forgot herself and lived for 15 years as a reporter with one-day-term memory until she witnessed Luffy escape from the scaffolded tower, all of her past life memories and abilities returned. She decided to board the Going Luffy ship and become a member of the Barto Club to find a way back.P/s: đây là tác phẩm đầu tay của mình, và mình sẽ cập nhật cả hai thứ tiếng. Nếu các bạn có câu hỏi, có thể để ở phần bình luận. /eng/ This is my very first writing, and I wil update it in both Vietnamese and English, if you guys have any questions, feel free to leave it at comment section.…
lưu ý trc: tôi vt văn theo suy nghĩ nên ko hay cho lắm, có H+, hư cấu =))Vt lần đầu có gì sai sót hay sai chính tả bỏ qua cho tôi nha, có gì cứ đống góp ý kiến cho tôi nha…
"Eiji này, em mong là anh có thể giết em.""Em nói linh tinh cái gì thế ?" Tôi mơ hồ hỏi lại Ash Lynx lúc này vẫn đang quấn quýt lấy môi lưỡi mình. "Bởi vì anh sẽ không làm vậy đâu, em biết mà." Ash khẽ nói, liếm đi vệt máu trên môi tôi. "Thế thì em sẽ chẳng bao giờ chết được."Khi em nói những lời ấy, có lẽ em đâu biết đó là những lời nói cuối cùng. Khi em hôn tôi cái hôn ấy, có lẽ em đâu biết đó là cái hôn ly biệt trước khi ta chia xa. Và khi những giọt nước mắt hạnh phúc ấy lăn chảy trên gương mặt đáng thương ấy, ôm lấy tôi, ôm lấy em, hoà quyện cùng với màu nắng cháy thảm khốc vừa mãnh liệt vừa đau thương, khi em cười với tôi trong làn nước mắt nhoè nhoẹt ấy, và cả khi em nói lên lời yêu tôi, lời yêu mà tôi chưa từng đáp lại, những khoảnh khắc ấy đều là những khoảnh khắc cuối đời của cả tôi, cả em, trước khi em xa rời trần thế, trước khi em gột bỏ lớp lông lá trần tục để khoác lên mình màu cánh trắng thiên sứ, bay về với nơi em thuộc về, và đem cả phần linh hồn của tôi đi theo, tôi đều yêu chúng đến tột cùng. "Chỉ là em tạm thời sẽ rời đi một chút thôi." ...…
Từ một chàng badboy đào hoa đa tình, giờ đây Hiếu phải chấp nhận mình đã bị một anh bé lớn hơn 11 tuổi quật đùn đùn đến mức yêu anh từ lúc nào cậu không thể ngờ đượcTruyện ra đời vì sự simp otp của mình. Truyện thuộc quyền sở hữu của mình nên đừng đem đi đâu nha mọi người, đứa con tinh thần đầu tiên của mình ý ạ. Mong mọi người ủng hộ đứa con này của mình…
Bạn sẽ làm gì, khi buổi sáng thức dậy, mở mắt ra và theo phản xạ nhìn sang bên cạnh, một khuôn mặt vô cùng đẹp trai đang nhìn bạn cười và gọi bạn là Vợ ?!+++++++++++Thấy hay nên re-up về nhưng chưa xin phép vì thế xin đừng mang truyện đi nơi khác. =))Nguồn : EmanonLink:https://emanongroupblogspot.comThể loại : One-Shot…
Tác giả: Weibo @开开心心小猴子Edit: HwangSẽ thế nào nếu Kim và Porchay lớn lên cùng nhau?Cảnh báo OOC trầm trọng, chỉ dựa vào bối cảnh và tên tuổi nhân vật trong phim, hoàn toàn không liên quan đến mạch phim chính.Một chút ngọt ngào cho chiếc OTP trầm cảm =)))))Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi đây.…
Muốn ăn cơm trắng cá khoTrốn cha, trốn mẹ, xuống đò cùng anh.Cậu thanh niên tri thức Trần Minh Hiếu lỡ đem lòng tương tư anh cán bộ cụ Hồ đang công tác tại làng. Nhưng dưới cái thời bom rơi đạn nổ, chiến tranh liên miên, không hay sống chết này, liệu tình yêu của đôi trẻ có thể chớm nở?…
I arrive in Guatemala on The Day of the Dead, November 1st. I’m curious about this holiday, so I goDay of the Dead Effortless Englishto thecemeteryto see what’s happening. What I find is quite interesting.Theatmosphereis like a party. There are people everywhere. Families are sitting around thegravesof their deadancestors.They clean the graves and add fresh flowers. I walk through thecemetery and admire the beauty of all the colorful flowers.There is also color in the sky, because many kids are flyingkites. Some families are having a picnicnext to the graves. They eat, drink, and chat together. People laugh and smile.In the Unites States, cemeteries are alwayssomber. We certainly never have festivals or partiesnext to graves. We don’t laugh or play music or fly kites in cemeteries either.Ifind thatI prefer the Guatemalanapproach. I like the way they remember and celebrate thosewho havepassed away. I like that they acknowledge death, instead of denying it the wayAmericans do. I like that there is life, as well as death, in their cemeteries.Guatemalans call it “The Day of the Dead”, but it is also a day to appreciate life.www.EffortlessEnglishClub.com…