My diary
Một ngày buồn của bnt…
Xin chào, tôi là Bảo Bình, năm nay tròn 17 tuổi. Tôi là một cô gái tuổi teen hết sức bình thường, tôi chẳng thích học tẹo nào, còn bị lười biếng, đôi khi quá vô tư vàhơi hoang tưởng với những suy nghĩ vẩn vơ. Cái duy nhất tôi sở hữu mà khác người bình thường là sự đen đủi một cách kỳ diệu. Ví dụ, có một cục gạch trên đường, cả trăm người đi ngang qua nó thì không sao, tới tôi thì lại vấp té chổng vó. Còn lại thì tôi vẫn là cô gái tuổi teen bình thường.Tôi có một gia đình dễ thương bao gồm bố mẹ và em trai, nhưng bố mẹ tôi suốt ngày đi vắng nên hầu như chỉ có tôi với em trai ở nhà. Bố mẹ tôi có tâm hồn lại rất thanh niên, cập nhật trend nhanh chóng mặt, gu ăn mặc xịn xò và đặc biệt là tình yêu của hai người siêu khủng long. Khủng long tới nỗi, đôi khi hai chị em tôi phát mệt. Còn em trai thì kém tôi một tuổi, là một thằng nhóc đáng yêu, nhưng rất ít khi tỏ ra đáng yêu với tôiTrong lớp, tôi chơi thân với ba người.Một con nhóc lanh cha lanh chanh, thích đánh người, có niềm yêu thích đặc biệt với phim kinh dị.Một ông con trai già dặn như ông cụ non.Một thằng nhóc hot boy nhìn thì tưởng ngầu chất đống, nhưng thực ra lại không ngầu cho lắm.Còn tôi là đứa bình thường nhất với ước mơ trở thành tiểu thuyết gia.Tóm lại, đây là một câu chuyện hết sức bình thường của tôi, và sau đây xin được bắt đầu....…
Mong cc ko toxic mik ạ…
Viết về cuộc đời phải cẩn thận vs mọi thứ xung quanh…
H+ 🫴🏻👌…
như tiêu đề…
tình yêu thương, tình cảm con người dần xa cách…
Kookhope…
Xam đóooo…
Các công thức nấu ăn mà tôi sưu tầm được.…
Một tiếng hét to đã xé tan một màn đêm yên tĩnh ...…
Truyện ngắn…
Những bức ảnh dìm…
Có một màn sương mong manh, chỉ thoáng hiện một lần trong đời, đẹp đến nao lòng, chẳng gì trên đời có thể so bì được. Từ lòng đất lạnh giá, nó lặng lẽ sinh ra, nhẹ nhàng trôi, quấn quýt quanh những tán cây, lững thững vờn trên mặt hồ yên ả, rồi len lỏi qua từng lối nhỏ hoang vắng. Không ngừng nghỉ, nó cứ phiêu du mãi, như một kẻ lữ khách kiếm tìm chốn thuộc về.Và rồi khi tia nắng đầu tiên chạm đến, màn sương ấy chẳng chống cự, không lưu luyến. Nó chỉ khẽ lấp lánh, choàng mình lung linh trong khoảnh khắc trước khi lại biến tan vào hư không. Đất trời như ngưng lại giây lát, vạn vật dừng trôi một nhịp đắm chìm trong vẻ đẹp mơ hồ dịu dàng. Đến tận khi sương hoàn toàn khuất dạng, người ta mới giật mình thảng thốt: vẻ đẹp ấy, hóa ra, chưa bao giờ thực sự thuộc về thế gian.…
Phó Thu là người chấp hành nhiệm vụ xuyên qua các thế giới, có vai trò sửa lại lỗ hổng của từng nơi mà hắn đã xuyên qua. Sau khi đạt được chỉ tiêu mà hệ thống Chủ Thần đề ra, hắn được đưa trở lại thế giới cũ.Trước khi đi, hệ thống cho hắn biết thế giới thực của hắn đang phải đối mặt với tận thế sắp đến, tương tự với vị diện mạt thế mà hắn đã trải qua. Chủ Thần đồng ý cho hắn mang theo hai năng lực từ vị diện mạt thế, đồng thời tặng cho hắn "Món quà của Thần", xem như thù lao làm việc của hắn trong hơn vạn năm làm việc cho hệ thống Chủ Thần. Trở về với thực tại, Phó Thu nỗ lực đảm bảo an toàn cho người nhà, đồng thời sinh tồn trong thời đại mạt thế, kiến tạo một nơi yên bình không tranh đấu cùng những người thân yêu trải qua ngày.…
Thu sangNắng chiếu nhẹ nhàng lên gò má người thiếu nữ.Giữa bầu không khí ồn ào giờ giải lao của lớp học, bức hoạ thanh xuân chỉ tập trung vào hình ảnh đôi tay bàn của chàng trai nhẹ nhàng che từng tia nắng khỏi đôi mắt đang say giấc nồng của cô gái.Cậu thanh niên mỉm cười, say sưa nhìn ngắm người thiếu nữ nhỏ nhắn, đáng yêu đang say sưa ngủ, đâu biết rằng người con gái ấy cũng đang thổn thức vì mình mà chẳng tài nào chợp mắt. Dường như bằng cách nào đó, người con trai đã vô tình hình thành chấp niệm phải bảo vệ cô gái mà cậu ta coi là thỏ ấy.Tôi cực kì yêu thích mùa thu, một phần bởi không khí thật sự dễ chịu, phần còn lại vì khi ấy, hoa phượng nở - là khoảng thời gian cho tình yêu tuổi học trò trong sáng bắt đầu.…