
Kho báu bí ẩn
nói về một khu rừng bị ám bởi những cái chết bí ẩn bởi những con người bị lạc tận sâu trong đó và không cách nào ra được càng đến tối càng kinh sợ...Là Câu chuyện của 6 người bạn và Nhân vật chính là Khang người đã chứng kiến tất cả..…

Xin Đừng Để Người Tôi Thương Cô Đơn
- Đã có can đảm để yêu rồi thì hãy cứ lấy hết can đảm đó để mà đối diện sau khi chia tay đi. Để rồi khi giông gió qua đi, chắc chắn là bình yên sẽ trở lại. Con tim đã từng chịu nhiều thương tổn, theo thời gian những vết đau đó chắc chắn nó sẽ lại lành.…

Thành phố có nhà của chúng ta
Đình Khiêm và Hiểu Khê lúc còn học chung trường Y, đã từng được mệnh danh là một cặp tài sắc vẹn toàn. Nhưng mọi người không biết vì lý do gì, họ lại chia tay nhau khi tốt nghiệp. Hiểu Khê sau đó nhận được học bổng du học tiến sĩ rồi đi học 3 năm và làm 4 năm ở nước ngoài.Sau 7 năm trở về thành phố này, nó vẫn nhẹ nhàng chào đón cô, chưa hề vồ vập, như thể nó đã chờ cô từ rất lâu, rất lâu rồi.Quán ăn cũ, nơi cô từng giới thiệu cho anh, nay vẫn vậy. Chỉ là ông bà chủ cũng đã già đi vài phần.Xe cô lướt qua, bỗng nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc ngồi trong quán ăn món Hoa. Thật kì lạ, 7 năm cô trở về đây được có mấy lần, ấy vậy mà vẫn có thể gặp được anh giữa dòng người vội vã thế này.…

Em đọc được ở đâu đó như này...
Nhặt nhạnh những ý nhỏ, suy nghĩ sâu xa hơn ta thấy câu nói đó đáng-để-suy-ngẫm-lại-cuộc-đời... Ta thấy chính ta trong câu nói vừa nhắc đến! Chỉ mong là trùng hợp chứ không phải là viết cho ta. _Phạm Thị Anh Thơ_…
![[ Truyện Kinh Dị ] Nỗi Khiếp Sợ](https://truyen247.pro/images/truyen-kinh-di-noi-khiep-so-171788438.webp)
[ Truyện Kinh Dị ] Nỗi Khiếp Sợ
Đọc đi rồi biết :3…
![[caychuiy_zZz] × răm](https://truyen247.pro/images/caychuiy-zzz-ram-351906924.webp)
[caychuiy_zZz] × răm
Mèo dà chuột…

Điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay Ôm
Chúng tôi hồi đó đều rất ổn. Chúng tôi hồi đó đều rất ổn Chúng tôi hồi đó đều rất ổn, thường thì là ba người, có lúc 4 người, thỉnh thoảng có thể là năm người, tụ tập đông đủ phải lên đến tám người, còn một lần, chỉ có hai người với nhau. không có mấy chuyện linh tinh kiểu trên tình bạn dưới tình yêu, nên có thể một mình ra rạp xem "Cape No. 7", nghe Phạm Dật Thần gằn giọng: Mẹ kiếp, đi Đài Bắc. Hoặc nữ chính gào khóc: Sao anh bắt nạt em? Cũng có thể một mình nhai dưa góp, gặm cơm nắm bên sân bóng chày, vẫy cờ cỗ vũ cho đội Trung Hoa, vỗ tay hoan hô cùng toàn thể đồng bào xa lạ phía trên phía dưới bên trái bên phải. Sau khi trận đấu đã kết thúc, tim đau tan nát vẫn không quên hỏi: Hình quốc kì in trên má chỉ cần dùng sữa rửa mặt rửa là sạch phải không? Bởi vì chúng tôi hồi đó đều rất ổn, chúng tôi hồi đó đều có ai đó trong lòng, đến nay những người đã từng được đặt trong lòng chúng tôi, người thì làm mẹ, người thì làm bố, người vẫn độc thân, người tình cảm ổn định nhưng lần lữa mãi không bước vào hôn nhân. Từ Đài Bắc theo gia đình chuyển về một vùng quê nhỏ bé, nơi nhà hàng xóm đối diện còn nuôi gà, Tiêu Vũ Huyên có nằ.m mơ cũng không ngờ mình sẽ đụng độ ngay hai oan gia trong ngày đầu tiên đi học. Tình bạn giữa hai cậu học sinh cá biệt Chính Ngạn, Khải Hiên và cô bé gầy gò, thuần khiết như mưa đã bắt đầu từ buổi nướng thịt bên bờ suối, rồi gắn kết hơn qua nhưng lần kéo nhau lên núi ngắm cảnh đêm. Như chồi non, tình yêu chớm nỏ trong cơn mưa tuổi trẻ không…