A few simple things ...
hmm, không có gì đặc biệt lắm, just for fun và chủ yếu về thời gian tui crush ngta…
hmm, không có gì đặc biệt lắm, just for fun và chủ yếu về thời gian tui crush ngta…
The mage of the other world passed through the urban photography studio, the mana was completely lost, but the power was endless. The hero rescued the US and provoked the hooligan, and was involved in two disputes. With a pair of iron fists, he eliminated bullies and killed corrupt officials. In the face of this unfamiliar world, in the face of all this strangeness, in the face of powerful enemies, personal struggles seem so pale and weak. Even though there are thousands of enemies, I rely on beauty and smile proudly…
Liệu những tâm tư ấy có chạm đến cậu?…
Ánh sáng của buổi sáng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, như một lời nhắc nhở về một ngày mới bắt đầu. Mọi thứ dường như trở lại với nhịp sống quen thuộc, nhưng trong không khí tĩnh lặng, có thứ gì đó lạ lùng vẫn không ngừng lay động.Huanxiong đứng một mình giữa căn phòng ẩm thấp, đôi tay lướt qua từng chiếc lọ thuốc đã cũ kỹ, cảm giác như mọi thứ đều thuộc về quá khứ. Mặc dù đã tìm kiếm nhiều năm qua, một nỗi lo âu vẫn bao trùm lấy tâm trí cô, và hôm nay, khi cuộc đời lại vẽ ra một dấu vết mới, cô biết rằng con đường trước mắt sẽ không còn như xưa.Tiếng gió thu thổi qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh của mùa thay lá. Và rồi, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía xa. Cái bóng cao lớn, trong bộ áo choàng đen, dần dần hiện ra từ rừng cây, mang theo một sự bí ẩn mà ngay cả Huanxiong cũng không thể đoán trước."Ngươi tìm một phù thủy, nhưng không biết cái giá phải trả sẽ như thế nào," Huanxiong thì thầm, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào vị lữ khách mà mình chưa từng gặp. Một trận gió lạnh lướt qua, như một dấu hiệu báo trước rằng mọi thứ sẽ thay đổi.…
Bí mật của Yoichi bị phát hiện mất rồi. Yoichi khi rời Blue Lock thật khác nhưng cũng thật dễ thương.Lưu ý: ooc char…
Cuộc sống tấp nập, dòng người xô đẩy, nhưng tôi chẳng thể di chuyển. Cái tôi có thể làm duy nhất là để họ chà đạp, giày xéo lên tôi. Cách tôi đang cố làm chỉ là cố gắng tồn tại.Tuổi đôi mươi, chẳng còn non dại nhưng cũng chẳng phải trưởng thành. Vừa ngốc nghếch lại đầy đủ nhận thức, đủ để nhận ra rằng người và người sống để giết nhau.…