Những chuyện đã qua!
Tình yêu đơn giản thế thôi, chỉ là thấu hiểu và yêu mà thôi.…
Tình yêu đơn giản thế thôi, chỉ là thấu hiểu và yêu mà thôi.…
Truyện dài khoảng..... Tới đó rr bt 😆 truyện này không bản quyền nhưng cũng phải có ngoại truyện đúng hok níu xen xong thí hay thì tui sẽ đăng lên tik tok…
thật bất ngờ khi biết tin ex muốn quay lại với tôi...! không biết hắn định giở trò gì để níu kéo tôi lại nữa đi!! 👉🏻 Mời các bạn đọc các tập truyện của " Ex Tán Lại Tôi " và nhớ ủng hộ tác giả nhaa…
Khi Nhum hỏi ước mơ của Cá Nhỏ là gì? Cá Nhỏ sẽ bắt đầu luyên thuyên về ước mơ của mình. Cá Nhỏ kể cho Nhum nghe những nơi mà mình muốn đến, những thứ mà mình muốn làm. Hôm nào cũng thế, hễ cứ nói về ước mơ là Cá Nhỏ lại luyên thuyên mãi thôi, lúc kể hai mắt cứ tròn xoe vì phấn khích. Cô Cá Nhỏ của Nhum muốn vươn ra biển lớn, Cá Nhỏ muốn khám phá đại dương ngoài kia. Có lẽ vùng biển nghèo này sẽ không thể giữ chân được Cá Nhỏ, nên Nhum muốn cùng Cá Nhỏ ra đại dương. Nhum đi không phải để xem thế giới ngoài kia như thế nào hay là có những gì, Nhum đi là để bảo vệ con Cá Nhỏ của mình, thứ mà Nhum đã luôn bảo vệ, nâng niu từ khi còn bé.Mọi người thường hỏi ước mơ của Nhum là gì? Những lúc ấy Nhum sẽ chỉ cười và không trả lời. Họ hỏi sai hết rồi, không phải "Ước mơ của Nhum là gì?" mà là "Ước mơ của Nhum có gì?".....Có Cá Nhỏ! Ước mơ của Nhum chỉ có Cá Nhỏ!…
Thế gian u tối này chẳng còn lấy một tia sáng, em như bị nhấn chìm trong vũng bùn sâu không thấy đáy, cứ mãi giãy giụa, cứ mãi đợi chờ một vị cứu tinh đến, giải thoát cho tâm hồn đã bị giam cầm này của em. Và Thượng Đế đã thấu hiểu, đã phái anh xuống trần tục này, mở rộng vòng tay ôm em vào lòng, ban cho em một tí hy vọng, cứu khỏi vũng lầy nhơ nhớt ấy, em đã nghĩ rằng anh là định mệnh của em, rằng em có thể dâng hiến cả sinh mạng bé nhỏ này của mình cho anh. Nhưng không, anh phản bội lòng tin của em, phản bội cả tình yêu của hai chúng ta, phản bội luôn hẹn ước của chàng trai ngày nào vẫn thề thốt rằng chân trời góc bể, luôn bên em. Anh bảo em phải làm sao đây? Hận anh ư? Không, em càng hận bản thân mình hơn, vì em ngu ngốc nên mới phải lòng tên khốn kiếp như anh, em đã không thể níu kéo được nữa, em sẽ chứng minh cho cả thế giới này thấy được rằng, cho dù em không có anh, em vẫn kiên cường bất khuất. Nếu thật sự có kiếp sau, hy vọng rằng em và anh sẽ không gặp nhau vào hoàn cảnh éo le này nữa. ---------------------------Tác giả: SiaĐóng góp, sửa đổi tình tiết truyện: Cáo**Giới thiệu bi thương ra đấy thôi chứ kết HE nha mấy tình iu.…
Thanh xuân tựa như một cánh hoa phượng đỏ thắm, nở rộ khoe sắc rực rỡ giữa trưa hè tháng sáu, hân hoan bay theo cơn gió, để rồi cuối cùng lặng lẽ rơi... Có cánh phượng sẽ may mắn được ép khô trong trang sách, được nâng niu bảo bọc như một mảnh hồi ức trân quý. Có cánh phượng sẽ bị quét đi cùng những bông hoa tàn, chiếc lá úa. Và cũng có cánh phượng sẽ mãi nằm im lìm trong một góc sân trường, có lẽ là dưới một gốc cây nào đó, rơi vào quên lãng và phân huỷ thành một phần của đất nơi đây. Thanh xuân của tôi, có lẽ chính là cánh phượng này đi!…
"cái chết ở thể xác chính là sự tồn tại cuối cùng của sự vỡ vụn trong tâm hồn"mỗi phần truyện là một câu chuyện hoàn toàn khác nhau. mang hướng buồn cũng như dằn vặt bản thân, nếu không muốn đón nhận những điều tiêu cực thì đọc đến đây được rồi nhé.những lời góp ý hay sửa chữa chân thành thì tớ xin ghi nhận và khắc phục, với lời lẽ không tốt xin phép không phản hồi.cảm ơn đã đến đây, đã lắng nghe tâm tư và đọc những mẩu chuyện tớ viết ♡…
MẸ CHỒNG TƯƠNG LAI LÀ CHIẾN THẦN DIỆT TRÀ XANH----- văn án ---ROUND 1:Trong tiệc đính hôn của tôi, em gái mưa của bạn trai tôi - Tô Hiểu Khả - mặc lễ phục giống hệt tôi chạy đến."Anh ơi, em cùng chị ấy, ai xinh đẹp hơn?"Bạn trai tôi - Tô Mộ Bạch - chưa kịp nói gì thì mẹ anh đã trực tiếp hắt ly rượu vang đỏ vào người ả."Hoặc thay đồ ngay lập tức, hoặc cút ngay khỏi đây!"Wow!Mẹ chồng tương lai này của tôi thật uy vũ!Vòng 1: Mẹ chồng thắng!ROUND 3:Tô Hiểu Khả nắm lấy vạt áo của Tô Mộ Bạch, nũng nịu nói liền mấy câu:"Anh ơi, em đói~""Em muốn ăn nhà hàng Tây mà anh từng dẫn em đi ăn đó""Trước kia anh đã nói rằng khi em lớn lên, nếu không ai cưới em thì anh sẽ cưới em mà, anh không nhớ sao?"Ông trời của tôi ơi! Đây cmn là loại trà xanh gì thế?Mẹ Tô không nhanh không chậm xuất đại chiêu:"Vậy ngươi còn nhớ lúc nhỏ ngươi còn đòi cưới Đại Hùng không? Hắn vẫn ở đó, giờ còn muốn gả không?"Tô Mộ Bạch ghé sát vào tai tôi."Đại Hùng là con chó mà gia đình anh nuôi trước đây."!!!! Bái phục!!!Vòng 3: Mẹ chồng thắng!…
Cô ngồi đấy. Về lý thuyết, đó là góc có nhiều ánh sáng nhất nhưng anh không thể trông thấy cô. Không phải vì nắp dương cầm ngăn ánh sáng từ ngọn đèn hay dây cát đằng rũ bóng bên cửa sổ, hắt những khoảng đậm nhạt lên dáng ngồi nghiêng nghiêng mà vì vẻ chịu đựng, âm thầm trên nét mặt đọng chút tiếc nuối, chút thất vọng như cố níu giữ vệt sáng của một vì sao.Ngột ngạt quá, ước gì có một không gian để thở, một khoảng không để nhìn ra xa nhưng căn phòng chỉ duy nhất khung cửa nơi cô ngồi. Mắt Trung Dũng dừng lại nơi anh ít nhìn đến nhất. Ở đó, không gian cũng được mở ra từ ô cửa nhỏ. Góc phố rét mướt với hàng cây khẳng khiu. Bức tranh anh mua của một họa sĩ ngồi vẽ ven đường. Ông già có ánh nhìn vừa dại dại vừa tinh anh, cả gương mặt là một nét phác họa thô kệch và thời gian như vệt sương mỏng vắt qua đôi mắt đục mờ. Phương Đàn rất thích bức tranh. Mỗi lần ghé thăm, Phương Đàn đều đứng hàng giờ ngắm nghía và suy tư.…
[Thiên thần là gì thế nhỉ? Cả ác quỷ nữa? Cô thường hay nhìn nhầm chúng với nhau... Nhưng đã làm sao chứ? Cô là người trần mắt thịt, làm sao nhìn xuyên thấu trái tim kẻ khác, lại còn là một kẻ không phải người?"Cô có một đôi mắt đẹp" - Một ác quỷ dịu dàng đã nói thế."To tròn ngờ nghệch" - Một thiên thần cộc cằn đã nhận xét như vậy.Suy cho cùng, cô vẫn cứ nghe theo lời nói của ác quỷ, đi theo hắn, ở bên hắn, ngỡ hắn là thiên thần của cô.Còn thiên thần, bị bỏ mặc, trở nên bơ vơ mà đâu ai thấu.Ai có biết chăng...Trong những tháng ngày ở trong căn nhà to đẹp của ác quỷ, cô cũng biết nhớ thiên thần..Cô viết thư... Hết bức này tới bức khác...Mà chẳng lần nào gửi đi.Cô không biết cuộc sống còn lại của mình có bao nhiêu ngày, cũng không biết bao giờ gửi những lá thư kia, nhưng vẫn tiếp tục viết...Thế rồi, cô đi...Ác quỷ vô tình tìm thấy lá thư, đau đớn chỉ muốn đem đốt, nhưng cuối cùng vẫn đưa cho thiên thần xem...Cả hai cũng chỉ biết đau khổ...Một người là kẻ mãi không nhận được tình yêu...Một người là kẻ không được chạm vào tình yêu của chính mình...]Nó vốn là một câu chuyện mà ai đó đã viết sai lệch về chúng ta. Em và anh chưa hề như thế, em chưa từng đi cùng người khác, anh thì chưa từng yêu em đến nỗi phải khổ đau, ai kia thì chưa từng xuất hiện trong câu chuyện...Người ta nói:"Bất kể một thiên thần nào cũng có thể không có cánh, nhưng đôi cánh náo cũng phải tựa vào lưng một thiên thần"Cả đời này, anh là thiên thần, còn em là đôi cánh, dẫu vật đổi sao dời cũng phải níu lấy tay anh...…
em chấp nhận mập mờ với gã, bao nhiêu tháng và bao nhiêu năm. rồi cho tới một ngày em buông bỏ mọi thứ và chính gã là người níu em lại. @-lilviolet…
"Đó đã là ngày tôi cảm thấy rất hạnh phúc.Lễ cưới của chúng tôi - Yang Yoseob và Park Jiyeon.Nhưng nó đã trở thành một thảm cảnh và mang theo cái chết"Flash"Jiyeon cô phải đi rồi,chậm chân cô sẽ mãi mãi không thể siêu thoát,đừng níu kéo nữa""Xin chị,chỉ 20 ngày thôi"…
Thêm 1 cái hố. Thêm nhiều sự tiêu cực nữa.…
Tác giả: Vô Ảnh Hữu TungSố chương: 100Tình trạng cv: HoànTình trạng edit: Đặt gạch 😌___________________________Khúc Nguyệt không thể nào ngờ tới, tên Chử bá vương trước đây mỗi lần gặp mình đều phải tránh đi đường vòng, về sau lại là người thân thương nhất đời mình..Chử Linh Quân, người giang hồ gọi tên Chử bá vương, nhà cao cửa rộng, tiền nhiều như nước (1), cường thế táo bạo, một lời không hợp là tức giận ngay lập tức.Về sau, chỉ vì nụ cười của ánh trăng sáng, khủng long bạo chúa bỗng chốc hoá nhỏ thành cún sữa nhỏ nhắn, không ngại bán manh (2) nũng nịu.Về sau, chỉ cần ánh trăng sáng mỉm cười, khủng long bạo chúa giây thu nhỏ chó sữa, không hạn cuối bán manh cầu sủng. . .Vì em, như si như say, mãi mãi không đổi..Nam chính rất nóng nảy rất si tình, là một con cún to xác đáng yêu ~ nữ chính nhẹ nhàng xinh đẹp, sự nghiệp có thành tựu ~Một bộ sủng ngọt đáng yêu, HE.…
Truyện kể về bạn học tuổi thơ sau vài năm gặp lại liền thay đổi như chong chóng. Vương Nguyên tỏ vẻ như chưa bao giờ gặp hắn, tỏ ra quên hắn, quên cả tình cảm của hắn. Vương Tuấn Khải thì níu kéo, giành giật thứ tình cảm mà hắn cho rằng đó là tình yêu lại bị Vương Nguyên phủ nhận, và cứ như thế tới một ngày...…
- Truyện không được mang đi nếu chưa có sự cho phép của tác giả. - Truyện này có nội dung gợi cảm, boy x boy, nên ai không thích thì đừng xem nhé vì tớ đã cảnh báo rồi.- Thank you.…
Văn án:Lúc tuổi còn trẻ trượng phu sủng thiếp diệt thê, vô số đêm, Tô Ngọc Dung nước mắt ẩm ướt trên gối thủ phòng trống.Phu quân trúng gió đổ xuống về sau, nàng cảm thấy mỗi ngày đều là cảnh xuân tươi đẹp hảo thời gian. Nàng xem sự cấy bên trên cái kia chỉ có con mắt có thể động lão gia hỏa, yếu ớt cười một tiếng: "Phu quân, khát sao?"Lão gia hỏa khổ cực trợn to tròng mắt: Ta không được khát! ! Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, cự khổ hoàng liên thủy liền vào miệng.******Trúng gió sau Phong Vu Tu ngày ngày đều muốn chết, tốt thoát đi Tô Ngọc Dung ma chưởng. Nhưng dần dần hắn phát hiện, hắn giống như một chút cũng không hiểu biết mình ở chung nửa đời thê tử, nguyên lai nàng là nhát gan như vậy thích khóc, nũng nịu mệt nhọc.Sét đánh lúc nàng sẽ bị dọa khóc, uống thuốc lúc như đứa trẻ con không chịu há mồm, trên thân có chút điểm không thoải mái, nàng đều đã ủy khuất rơi nước mắt. Hoàn toàn không phải lúc tuổi còn trẻ, cái kia lạnh lùng cay nghiệt làm người ta ghét nàng.Nhưng về sau cái này làm hắn chán ghét nửa đời nữ nhân lại đi trước. Không ai lại lấy cớ đập muỗi đánh hắn bàn tay, cười xấu xa cho hắn ăn cự chua quýt, lúc thương tâm cho hắn uống khổ nhất thuốc đắng, nguyên bản hắn nên cao hứng. Nhưng hắn lại cảm thấy tâm thật không, giường lạnh quá, hắn tốt cô độc...******Lại mở mắt ra, trở lại tân hôn lúc. Tô Ngọc Dung nhìn nam nhân thật cẩn thận bưng lấy nàng bị phỏng tay, khuôn mặt vặn vẹo: "Ngươi làm cái gì?"Phong Vu Tu thật sâu nhìn nàng: "Ngoan, ta cho ngươi thổi một chút, liền h…
đạo từ ngôn tình ra thôi hehe vì chèo thuyền Vkook nên viết í mà 😇😇😇Thế nào là chàng trai ấm áp, là chỉ chàng trai tựa như ánh nắng buổi sớm, có thể cho người ta cảm giác ấm áp. Kookie thật may mắn, cậu gặp được, lại có được, hạ gục, hơn nữa đóng dấu chỉ thuộc về cậu mãi mãi.Sáu tuổi, kookie lần đầu tiên trông thấy V , cậu đã mặt dày bám lấy người ta không kể ngày đêm. Mười ba tuổi, V và Kookie "tự định chung thân", anh lặng lẽ an ủi chính mình, đây chỉ là trò chơi gia đình.Thế nhưng, một ngày nào đó vào tháng năm nào đó, V lại kinh ngạc phát giác, trò chơi "gia đình" này anh vẫn muốn tiếp tục.Là anh muốn níu giữ hạnh phúc, là vì trân trọng mối quan hệ này hay chỉ đơn giản là anh muốn giữ lại một thói quen, là tự trong trái tim anh thực sự muốn hay chỉ là một hành động theo lệ thường, là sao, câu trả lời là sao ???…
Tôi tên là Liên, một đứa con gái nghèo mạt sát sống trong thôn Thanh Quan, quanh năm chăm chỉ với nghề hái sen. Tôi vốn nghĩ cuộc đời này của mình chỉ có thể quanh quẩn trong vũng bùn lầy, bán lưng cho trời, bán mặt cho đất, hiếu thảo săn sóc cho gia đình. Nào ngờ trời cao còn thương xót tác hợp cho tôi một mối lương duyên.Nhưng cuộc đời của tôi cũng từ đó bước sang một ngã rẽ khác, khi bên cạnh tôi là hai mối nghiệt duyên tiền kiếp do ông trời tạo ra. Để rồi cả ba người chúng tôi đều bị một sợi tơ duyên quẩn quanh, nối tiếp đau khổ này tới đau khổ khác, cuối cùng chẳng ai có được hạnh phúc thật sự....Tôi đưa mắt nhìn Minh Vũ nhưng chỉ được giây lát đã vội thu lại, bao lời giấu kín trong lòng cũng thật khó khăn để thốt ra thành lời."Mợ, đừng quên mợ là vợ của tôi, tôi chỉ còn lại một mình mợ là người nhà thôi." Khánh Hoàng kéo vạt áo tôi, chỉ bằng một cái níu tay tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ vô hình đeo bám trên vai và tâm trí cậu suốt những ngày qua.Tôi xoay lưng, trìu mến nhìn cậu chẳng rời: "Em cũng chỉ còn mỗi cậu là người nhà."Nghĩ lại, dù có là ai thì tôi và cậu vẫn là phu thê, đầu ấp tay gối cả kiếp người. Nói bỏ e là tôi không nhẫn tâm đến mức ngoảnh mặt làm ngơ. "Lạc Liên, ta cũng chỉ có nàng là người thân duy nhất. Nàng... đành lòng bỏ lại ta sao?" Minh Vũ lên tiếng, những lời này khiến cho tim tôi vô thức đau nhói, nụ cười trên môi cũng không còn ra hình thù gì nữa.…