why?...why?...why?...
…
Ừm là 1 fanfic đó nhân vật của kishi-sama…
fwb.…
lạc lõng…
Một người bác sĩ, là một hướng dẫn viên cho một cậu thực tập sinh. Là người gắn bó và luôn thấu hiểu cậu trong khoảng thời gian dài.Một người em bị mắc căn bệnh kì lạ nhưng không bao giờ buông bỏ số phận vì người anh trai của mình.Một cô nàng với những quá khứ đau thương từ cả gian đình và xã hội lần nữa được thắp lên ngọn lửa hi vọng bởi chàng hoàng tử của cô.Và một chàng trai luôn yêu đời, giàu sức sống. Mặc cho những đau khổ mà anh phải chịu đựng, quên đi niềm vui của bản thân, anh luôn cố gắng khiến những con người bên cạnh anh trở nên hạnh phúc.Mẩu chuyện kể về cuộc đời anh trong những ngày phải đối mặt với căn bệnh của chính mình, nhưng không đầu hàng nõ, tiếp tục chống chọi, vẫn lạc quan, vui vẻ với những người xung quanh.…
một đời đau thương.…
- Trả test cho một vài team~Credit : ZkanoToriki | Kewtteam…
cưới anh em nhé?…
Lấy ý tưởng từ tiểu thuyết " Tôi như ánh dương rạng rỡ " của Cố Mạn nên có vài chi tiết hơi giống trong đó. Lần đầu viết truyện nên có hơi tệ. Mọi người cho nhận xét giúp.…
Câu chuyện nói về một chàng trai tên Thiên Ca. Một học sinh chuyển trường, ở đây cậu đã gặp được 1 cô gái tên là Tường Vy. là 1 cô gái vừa xinh đẹp, học giỏi, và còn tốt bụng hiền lành. và mọi chuyện sau đó.......…
Câu truyện kể về hoàn cảnh đáng thương của 1 cậu bé. Khi mà........ ( Zô truyện sẽ biết ) !…
Năm nay tôi đã tròn 20 tuổi rồi, mối tình đầu ấy ko thể quên đc vì khi nó nhắc lại thì tôi càng cảm thấy như mình muốn trải qua thử thách khó lường. Ngày ấy, ko thể quên đc cái tình cảm mà tôi đã dành cho 1 người mà tôi đã hết lòng yêu thương, cho dù là có khó khăn tới đâu nhưng tôi có thể vượt qua nó để đến với thành công.Năm ấy, tôi mới 18 tuổi học lớp 10F mặc dù là lớp gần chót nhưng tôi vẫn có thể đạt đc thành tích cao trong học tập. Nhưng còn 1 chuyện nữa mà tôi ko thể ko chú ý tới đó là 1 anh chàng tên là Ran học ở lớp 10A lớp nhất của khối. Anh chàng cao to, đẹp trai, thông minh, tài giỏi, có chỉ số IQ rất cao, vì vậy mà ai cũng ngưỡng mộ bạn ấy, các cô gái luôn luôn đi theo bám sát cậu ấy ko rời 1 bước. Trong số các cô gái đó thì tôi cũng là 1 fan hâm mộ. Ngày ngày, đến trường tôi lại đứng ngoài lan can trước lớp mik chơi, nhưng ai ngờ đứng ở trên đó có thể nhìn thấy Ran từ xa, nhìn Ran từ xa thì nhìn thấy bạn ấy chông rạng rỡ hơn dưới ánh mặt trời. Giờ ra chơi đến rồi, mik lúc nào cũng chạy thật nhanh xuống canteen để ăn. Trong lúc ăn thì mik đã thấy Ran ngồi ở bàn đối diện, mik rất vui vì bạn ấy đã nở nụ cười với mik. Khi ăn xong mik cố lẻn đi theo Ran nhưng ai ngờ đâu 1 đám con gái chạy ầm tới xô đẩy nhau để gặp Ran, vậy thôi mik đã đi về lớp.Một hôm vì vội quá tôi quên mất là phải nộp bài cho cô nên tôi đã chạy thật nhanh. "Ui da đau quá" người đó đã đỡ mik dậy. "Ôi thật ko ngờ" người đó là...…
'tính anh không thích khoe của nhưng được cái con c.. anh khoẻ.'…
"thời gian là thứ tàn nhẫn nhất cũng là thứ dịu dàng nhất"…