Có Lẽ Ta Thuộc Về Nhau
…
đọc ik rùi bik…
Đọc rồi biết ai gãnh giới thiệu…
xuyên không qua ngàn năm chỉ để gặp người...…
⚠️!!!Top:George/Bot:DreamKhông thích thì hãy lướt,xin đừng nói những lời ác ý!!!______________________________"Chả iu anh!""Anh lại muốn gì nữa đây George???"…
"Tao chả nghĩ ra cái gì mà bố mày ghét tao được." Phong cáu bẳn xen ngang. Cốc cốt dừa cốm xanh của cậu đặt mạnh xuống bàn, va vào miệng cốc của Mộc cái 'keng'. "Trừ việc tao là đàn ông. Bố mày cũng sẽ hiểu thôi mà phải không?" Vừa nhận được cái gật đầu của Mộc, Phong liến thoắng nói: "Tao có nhà mặt phố Hà Nội, có công ty sau này tốt nghiệp là làm, biết chơi nhạc, biết nấu cơm cho mày, còn đưa đón mày đi chơi đi học. Tao có cái gì mà bố mày chê được chứ?"…
Trấn Thành đã quá mệt mỏi khi anh quản lý cái chung cư này rồi!WARRING: truyện mình không có ý định ship cp ạ, vì mình chỉ muốn viết ra những câu chuyện nhỏ dễ thương giữa các anh thôi:> Nhưng mà mí bạn có bình luận về ship cp này nọ mình cũng không khó chịu gì đâu, tại thuyền nào mình cũng đuuu…
Giường bệnh lạnh lẽo. Chiếc nhẫn ngay ngắn trên gối. Tất cả đều im ắng, người đã đi rồi.Hai giờ sáng, Nguyên không thể chợp mắt, từng cơn đau đầu quặn thắt. Có những giấc mơ thật ảo không phân biệt nỗi. Dường như là tiếng lòng, cũng xa lạ lắm. Bên chiếc sofa chỉ còn ba mệt mỏi chợp mắt. Họ là gia đình, là người thân, là máu huyết nóng ran chảy nơi cô. Anh là tất cả tình yêu của cô. Và chính cô, đã mang đến tất cả tai họa, tất cả nỗi đau. Cô nhớ ánh mắt cô ta nhìn trừng trừng, giọng nói cay nghiệt, hận không thể giết chết cô ngay lập tức. Từ 8 năm trước, tất cả là ở cô.-----Điện thoại khẩn không bao giờ và trong tình hình của Nguyên lại càng không bao giờ Quốc muốn nó đến. Trong anh trống rỗng: Nguyên bỏ đi.Lần đầu tiên khóe mắt người quân nhân ươn ướt, những dòng chữ cô để lại như từng nét từng nét cứa vào tim anh. "Để em ra đi, để em giải thoát!" - vỏn vẹn đôi lời Nguyên dành cho anh.------Phiên tòa của Quân lạnh như từng cơn mưa giông ngoài trời. Kết thúc lặng im và án treo. "Cảm ơn anh vì đã yêu em!" - Đầu Quân trống rỗng. Những kí ức, kỉ niệm ùa về, nó rất đẹp, mãi mãi rất đẹp vì Nguyên ở đấy, đã từng ở đấy.------Singapore ngày đầu hạ, gió nhẹ, nắng nhẹ. Căn phòng màu xanh thư thả và thanh khiết.Sài Gòn nắng gắt, nắng gao, nóng hừng hực như lòng ai chưa bao giờ ngừng tìm kiếm ai.Sài Gòn nóng. Đến phát điên. Người Sài Gòn nhanh, chen chúc từng phần ngàn giây để tìm cái mát. Ai nhanh kẻ đó thắng, giành đến cùng cái tự cho là của mình. Và Sài Gòn cũng nhẹ khi những tâm hồn…