Your Name
Cứ vô xem nha ^^…
Gone with the wind
Cuốn theo chiều gió…
0309
truyện 0309…
...
...…
Hoa Thù (ngocquynh520 convert)
『 hoa thù / tác giả: Nhược Tương Tự 』Convert: ngocquynh520 『 giới thiệu nội dung vắn tắt: Kiến Nghiệp hai mươi bốn năm, phụ tá hai đời đế vương hiếu kính Hoàng thái hậu Cố thị hoăng thệ vu thượng dương cung. Nữa mở mắt , mười hai tuổi chú ý nghiên mực linh nhớ lại này chìm nổi thoải mái khi còn sống, khóe môi hiện lên một tia trong trẻo lạnh lùng nụ cười. Ông trời cuối cùng đợi nàng không tệ. ( đã có hai bản kết thúc văn, nhưng yên tâm vào hố, thích nhưng lưu giữ bản này, quăng thêm các ngươi trên tay nguyệt phiếu, tiến hành khen thưởng, Tặng phiếu đề cử a ~ nếu không có gì ngoài ý muốn, mỗi ngày tám giờ sáng một canh, hai giờ chiều một canh. Chú thích: khen thưởng Hoà Thị Bích tăng thêm một chương ~)…
Ánh sao năm ấy
Cảnh sát Tiêu Chiến và Đại ca Giang hồ Vương Nhất BácĐịnh mệnh cho Thiếu niên Vương Nhất Bác từ năm 17 tuổi lần đầu gặp Chàng trai cảnh sát mới ra trường Tiêu Chiến. Để cuối cùng cuộc đời sau này của cậu ấy đều vì một người mà từng bước trưởng thành. Vượt qua năm tháng với đầy rẫy cạm bẫy và cám vỗ, vượt qua muôn trùng phong ba thử thách để giữ vững sơ tâm, để bảo vệ tình yêu chân thành sáng trong của buổi đầu. Để đi đến cuối con đường là nụ cười của người mình yêu thương.…
Mùa Hè Của Tổng Giám Đốc Độc Ác
:33 Không có j hết á…
Cô gái dưới tán cẩm tú cầu
. Tôi vẫn nhớ ngày mưa đó, từng chi tiết. Tiếng mưa rơi nhỏ và thật nhẹ như tiếng những bông tuyết lạo xạo dưới gót giày đếm giáng sinh. Dù trời đang mưa nhưng khung cảnh thật sáng sủa. Ánh nắng dịu nhẹ làm mọi thứ trở nên rực rỡ ngay cả trong cơn mưa. Màu xanh của lá, màu tím trắng và đỏ phớt phớt của những cánh hoa nhỏ. Mùi mưa lạt và mùi cây lá thật nồng, vang đâu đó có tiếng ếch kêu khe khẽ. Tôi vẽ đầy những vòng tròn trên mặt đất bùn, mùi đất dậy lên tạo thành một thứ mùi thật hoài niệm. Phía sau lưng tôi một làn hơi ấm thoảng qua và khi tôi ngẩng đầu lên cậu đã đứng ở đó, dưới tán ô trong suốt tỏa sáng rực rỡ đến nao lòng. Da của cậu hóa ra lại rất trắng, ánh nắng làm nổi bật lên những sợi lồng tơ màu nâu nhạt và những mạch máu nho nhỏ trên vành tai cậu khiến cậu như đang phát sáng. Điều đó cùng lúc khiến tôi cảm thấy cậu thật chân thực lại thật xa xôi. Tôi nhìn lên bầu trời xuyên qua tán ô của cậu, những hạt mưa cứ rơi như thể chúng chỉ đột nhiên xuất hiện trong không trung từ "không đâu cả" vậy. "Nowhere..." tôi thầm nghĩ thế. Tôi cũng thuộc về "Nowhere" hay chính là tôi chẳng thuộc về đâu cả... . Ở đâu cũng thế thôi, chỉ có mình cậu biết rằng tôi không thuộc về nơi này.…