Đoản ngược tâm,se
"Dùng nửa đời yêu chàng ta mới ngộ ra một điều đơn giản rằng,ta có thể cưỡi ngựa vạn dặm sa trường nhưng trước tâm người chỉ tựa như vó ngựa một đời truy cầu chân trời,phi đến mỏi mệt chỉ thấy hư vô mờ mịtNhững khi quay đầu lại cũng chỉ mình ta loanh quanh không lối vềTừng bước từng bước....Chạy rồi lại chạyTruy rồi lại truyRốt cục ta cũng tìm thấy ngườiNgười đứng trên thành cao nhìn ta bằng ánh mắt bình thãnTa tự hỏi trời caoCát trắng bay còn có thể vương vào mắt ngườiCòn ta?Một kẻ cố tình lướt qua đời người,mà người lại chẳng vô tình cho ta một ánh mắt"…