(quyển 01) văn phòng số 07
Ngoài phòng bệnh, Khuê đứng trong dải sáng loang từ bóng đèn tròn trên trần, tựa vai vào tường. Trước đó, em đã nhường ghế cho một bà mẹ khóc cạn nước mắt vì cô con gái tuẫn tình - nhà trai, vị thành niên, đã chuồn khi biết bản thân làm lớn bụng một đứa còn bé hơn mình. Bà mẹ đã rời đi, có lẽ là đi về nhà lấy đồ, cũng có thể là tạt qua mấy quán cơm bình dân ở cửa viện, nhưng Khuê không ngồi lại vị trí. Ngồi xổm quá lâu làm chân em hơi tê, và em chọn đứng để lại sức, cũng tiện chơi đuổi bắt với cái bóng đang không ngừng lắc lư. À, hệ thống đèn cũ rích. Khuê ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng bước chân lạ vang lên từ hành lang. Từ đầu cầu thang, một nhóm ba người xuất hiện. Hai phụ nữ, một người mặc áo khoác lông cũ, một người trang điểm kỹ, tay ôm giỏ quà lớn, nói cười nhỏ nhẹ với y tá. Họ bước đi chậm, duyên dáng, và Khuê lại ngửi được mùi nước hoa quen thuộc. Khuê nhìn không chớp, theo dõi hai người phụ nữ bằng ánh mắt không mang theo bất kỳ sự ngạc nhiên nào, như thể em đã biết tỏng là họ sẽ đến, và đang đợi xem họ định chơi nước cờ nào trước. Hành lang dài, lạnh và vang tiếng máy. Không ai nói gì, chỉ còn tiếng bước chân dội lại từ cầu thang nhỏ dần, loảng xoảng như âm vọng của một trận thua chưa kịp thừa nhận. Khuê không dịch bước, tóc em rơi, loà xoà cạ vào một má, chạm nhẹ lớp cổ áo cao, Bạn Sóc thò ra và bị em ấn lại vào túi ngay lập tức.Hai người phụ nữ tiến lại gần. Người đi đầu chính là bà mẹ đã lao vào đánh em giữa trụ sở cảnh sát, móng tay sơn đỏ quét ngang má khi…