Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tác giả: Tịnh Triều Nam CaTình trạng: Hoàn thànhSố chương: 93 chương + 5 phiên ngoạiNhân vật chính: Diệp Tả Dữu (thụ) , Tống Dục An (công)1. Bản dịch cá nhân phi thương mại nhé.2. Bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không repost khi chưa xin phép3. Có gì mọi người đọc góp ý với tui nhé.…
Ninh Thư chết sau mười lăm năm nằm trên giường bệnh đấu tranh với căn bệnh ung thư quái ác. Những tưởng đã thực sự giải thoát bản thân đi về miền cực lạc, thế nhưng vào khoảnh khắc mà linh hồn Ninh Thư trôi nổi trong không trung, lại bất chợt có giọng nói cứng nhắc vang lên:"Linh hồn đạt yêu cầu, thiết lập không gian hệ thống."Từ đây Ninh Thư trở thành người thực thi nhiệm vụ, giúp các nữ phụ chết oan uổng thay đổi bánh xe vận mệnh, rẽ sang một hướng mới cuộc đời.***Tác giả: Rất Là Lập DịChuyển ngữ: Wanhoo ***❗ TÔN TRỌNG CÔNG SỨC NGƯỜI CHUYỂN NGỮ, GIỮ NGUYÊN CREDIT❗ KHÔNG RE-UP DƯỚI BẤT KỲ LÝ DO NÀO…
Minhyung nói với tôi:"Yêu một cái đầu lạnh và một trái tim cứng rắn làm anh đau."Tôi động mắt, mí mắt nhắm lại rồi mở ra như khoảnh khắc trái tim vỡ vụn trong thoáng chốc. Anh bảo trái tim tôi cứng rắn, có lẽ đó là lý do nó lành lại ngay sau khi nó vỡ tan. Tôi tì trán mình vào trán anh, đôi mắt Minhyung hoàn toàn tĩnh tại, không gợn sóng, không đau thương, yên bình như mặt biển về khuya mặc cho lời anh nói như dòng thủy triều sấn qua bờ biển. Tôi đã nghĩ rằng đôi mắt anh sẽ u sầu lắm, hoặc chí ít là quầng thâm mắt đậm hơn vài hôm trước - vào mấy hôm mà anh phải trắng đêm cho công việc. Nhưng đôi mắt ấy vẫn minh mẫn, tinh anh và điềm tĩnh nhìn vào tôi. Tôi thấy mình mà như lại chẳng thấy gì trong đôi mắt ấy.Tôi cười."Nên đừng yêu em nữa." Giọng tôi nhỏ, như chú đom đóm đang cố chứng tỏ thứ ánh sáng "vĩ đại" của mình với bầu trời về đêm, song thực chất thì nó chỉ như hạt cát cỏn con chẳng có lấy một cơ hội để tỏ mình. Tôi cứ tưởng như sự vỡ vụn tràn ra ngoài, ảm đạm nhuộm lên ba chữ tiếp theo sắp trượt khỏi môi. Cứ như tôi thều thào để tưởng niệm cho thứ gì đó sắp chết trong mình, trong khối óc, trong lồng ngực, trong hơi thở, trong đời."Đừng yêu em."Tôi thậm chí còn chẳng biết mình đang khẩn nài hay cố gắng để thuyết phục anh. Tôi nghĩ mình đang rơi, và rồi tôi thể hiện điều đó bằng cách buông lơi.Buông lơi anh, bỏ mặc mình.…
Fic không liên quan và ảnh hưởng đến các nhân vật ở ngoài đời, có nội dung bạo lực, một số chi tiết kinh dị. Cần cân nhắc kĩ trước khi đọc. [vui lòng không mang fic đi]…
Tên truyện: Huỷ HônHán Việt: Thối đínhTác giả: Đồ Nam KìnhTình trạng: Hoàn thànhTình trạng edit: Hoàn chính vănThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, ABO, Gương vỡ lại lành, Cưới trước yêu sau, 1v1Không Chuyển Ver, Không Đọc Audio, Không Reup!!!!!…
"Mot chut dang yeu ve hai con nguoi dang yeu"Tình yêu là gì? Là ngại ngùng, là nhớ nhung, là những khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc, hay đôi khi là sự ghen tuông, giận hờn? Nhưng với một cô gái đã trải qua quá nhiều tổn thương thì liệu tình yêu có còn là thứ hoàn hảo như người đời vẫn thường mơ mộng không? Sự hèn nhát và nỗi sợ đang bao trọn lấy tình yêu ấy, nó dần trở thành một cảm giác lặng lẽ chỉ muốn lùi về sau để được âm thầm giữ mãi người mình yêu trong tầm mắt. Thứ tình yêu mà hạnh phúc thì ít đau lòng lại không đếm xuể, thứ tình yêu mà bên trong nó những lời nói dối vụn về còn nhiều hơn lời yêu thương, thứ tình yêu mà ngay cả bắt đầu còn không có thì làm sao mơ mộng đến kết cục?Cùng nhau yêu thương Cún và Trang thật nhiều nhé!…
Sau 2 năm ở cạnh hắn, Lý Đông Hách cuối cùng nhận ra, những thứ vật chất hào nhoáng anh vung tiền mua cho cậu, hay nhưng món đồ xa xỉ mà anh mang về cho cậu sau mỗi chuyến công tác đã không còn làm cậu vui vẻ nữa. Bây giờ, thứ cậu mong muốn lại là tình cảm củaLý Minh Hưởng, là trái tim của anh. Có phải cậu đã quá tham lam không?…
Rời đi thì em không nỡ, ở lại thì anh không thương----Thì đúng là vậy, Lee Sang-hyeok chính là Bạch Nguyệt Quang của Jeong Ji-hoon. Là tình đơn phương, yêu sâu đậm nhưng không thể ở bên. Giống như ánh trăng sáng, gần ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới.…