Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Dựa vào những câu chuyện không có thật, kể lại kí ức của từng người...Văn án: Các Insiders từng nói rằng: " Kí túc xá của Into1 không khác gì cái nhà ma". Thật ra Lâm Mặc cũng nghĩ là vậy, các thành viên trong Into1 cũng nghĩ như vậy. Tuy nhiên, nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi.Cho đến một hôm, họ tan làm trở về kí túc xá....Tag: fanfic, có yếu tố linh dị.…
Lâm Vĩ TìnhHứa Giai Tô: nhân vật tôi viết nhật kíLâm Mộc Tân Trác Du Cố Thương NguyKỳ Đăng "Chúng ta có một giấc hẹn, giấc hẹn tuổi thanh xuân. Khi hạt mưa giao hòa mặt đất, hẹn nhau ở bến tàu đến biển xa"…
Một đứa trẻ đang tìm cách đối mặt với cuộc sống của mình sau ngày người nó thương rời đi.Góc nhìn đôi lúc sẽ khiến cậu cảm thấy khó chịu vì tớ sẽ thay đổi vị trí giữa người kể chuyện và "gã". Cân nhắc trước khi đọc nhé <3 luv u all…
Tháng năm tuổi trẻ, tình yêu thầm lặng.Người tựa gió xuân, thoáng chốc vụt bay. Chỉ còn lại ta, đợi người dưới chiều nắng hạTháng năm trôi qua tuổi trẻ chẳng còn "chúng ta".…
Khởi hành vào nửa sau của một mùa hạ rực rỡ,chuyến tàu trở về này lăn bánh bằng những bánh xe cảm xúc đặc biệt.Mùa hè về,gợi lại một câu chuyện tình yêu còn nhiều điều dang dở,nuối tiếc."Chàng trai mùa hạ" là chìa khoá mở cánh cửa kí ức chứa những kỉ niệm đẹp giữa cậu và mối tình đầu.Đi song song giữa quá khứ và hiện tại,cậu quyết định mở cánh của kí ức để một lần nữa yêu và nhớ lại hình bóng của mối tình đầu,cô nàng đã cùng cậu trải qua từng khoảnh khắc trong hai năm cuối sơ trung đầy đáng nhớ.Hành trình tìm về quá khứ,về một thanh xuân đã bỏ lỡ nhiều điều,sau cùng đã trở thành hành trang quý giá cho cậu,cho chương cuối cùng của tuổi học trò.…
Quét mìn : trọng sinh ,hỗ công , toàn tức võng du . 25/6 /2017 reconvert + up 2 phần cuối ( bộ này hoàn từ rất lâu ) ta theo nó từ lúc mới ra khoảng 2014 tới giờ , đọc lại cũng hay , một bộ võng du trọng sinh khá trong đambiz từ cốt truyện tới bối cảnh game miêu tả sinh động . Cái hay bộ này là không gì hoàn mĩ dù nv9 trọng sinh rồi cho dù trù tính như thế nào cũng khó tránh khỏi hồ điệp , tương lai là 1 ẩn số . Bộ này còn bộ 2 vì nội dung chưa đi tới đâu hết ==". Có 1 WARNING xin thông báo : Bộ này đã bị tác giả viết lại 2 lần và đang viết lại lần 3 (hiện tại) . Lần 3 từ hỗ công nghiêng công, thành hỗ công nghiêng thụ thậm chí chủ thụ !!!!!!!!!! (ta cũng rất bất ngờ khi update lại truyện tình cờ qua jjx3 xem bộ 2 viết tới đâu thì thấy tác giả đang viết lại bộ này lần 3 ) !!! Tới chương 70 rồi .. Bộ này ta xem từ viết lại lần 1 , viết lại lần 2 . phải nói là tác giả rất chịu khó , tình tiết khi viết lại hay hơn ban đầu nhiều ,sửa lại rất nhiều chi tiết nhỏ .lớn hay phó bản , đọc lại cứ như xem 1 bộ đồng nhân khác =v=/ nên ai từng đọc bộ này chờ thôi ,ai chưa đọc thì cứ đọc ~ đọc vẫn hay.…
Liệu có ai còn nhớ mùa hạ năm ấy ta từng gặp gỡ không!Những kí ức của ùa về của một mùa hạ thật đẹp và khó phai trong lòng cậu học sinh Nguyễn Nhật Minh ấy dù có trải qua bao lâu hay mùa hạ năm ấy có những giọt nước mắt hay nỗi buồn thì tất cả đều trọn vẹn trong lòng mỗi chúng ta 😊Trong cơn mê man thím thíp,có ánh nắng vàng chiếu vào tôi khi tôi đang nằm ngủ,tôi cảm nhận có một bàn tay chạm vào da tôi,tôi cảm nhận được một sự mát mẻ của những giọt mồ hôi trong bàn tay mềm mại ấy:"Minh!Dậy đi..Dậy!"Có chuyện gì vậy...!"-Tôi mệt mỏi quay đầu lại nhìn,thì ra là Nhược Hạ."Ngồi dậy đi với tớ nhanh lên đi...!"- Nhược Hạ vội kéo tôi xốc lên,tôi gượng lại"Tớ chưa đọc xong quyển sách mới mua nữa...!"rồi tôi lại quay ra ôm sách ngủ.Hình như dáng vẻ lười biếng đó chẳng thể làm lung lay Nhược Hạ cô ấy kéo tôi đứng dậy"Đợi cậu đọc xong quyển sách này chắc đến tết luôn quá!"Tôi bị cô ấy lôi đi nhưng không quên để lại quyển sách ở lại trên bàn:"Tớ đi này,từ từ đã" quyển sách ở lại lật từng trang từng trang theo làn gió như muốn nói lên một nỗi buồn, ánh nắng mùa hạ chiếu qua khung cửa sổ rọi vào những trang sách làm cho nó nhớ lại những ký ức vẫn còn cháy rám đi vì thời gian nhưng không phai những nhiệt huyết năm đấy.Quyển sách đóng lại hiện rõ dòng chữ đang sáng lên MÙA HẠ CỦA ANH…
Khánh lười biếng ngả đầu vào vai tôi, mái tóc mềm mại của nó cọ khẽ vào cổ khiến tôi thấy hơi nhồn nhột. Tôi hơi hích vai muốn đẩy nó ra, nhưng có vẻ như cái hành động biểu thị sự phản đối của tôi càng khiến nó thêm thích thú, và đầu nó thì vẫn chẳng suy suyển lấy một centimet nào trên vai tôi cả. Khoang mũi tôi tràn ngập mùi dầu gội và mùi nước xả vải nhẹ nhàng tỏa ra từ trên người nó. Thơm quá. Tôi sẽ bị nghiện mùi của nó mất."Châu Anh..." Khánh lơ đãng lên tiếng "Mày thích người như thế nào?""Hả?" Tôi giả vờ chưa nghe thấy câu hỏi của nó, hai tay vẫn bận rộn bấm máy tính giải đề Vật Lý."Ý tao là" Khánh vươn tay cướp lấy máy tính của tôi, ép tôi phải tập trung vào câu chuyện của nó "Gu của mày là gì?"Tôi bất lực tựa người vào thành ghế, qua loa trả lời:"Chắc là một người dịu dàng, chững chạc và trưởng thành... quan trọng là phải giỏi hơn tao."Khánh nhăn mặt trả lại máy tính cho tôi, nó nằm ườn ra bàn, bĩu môi nói:"Sao chẳng giống tao chút nào thế?"Dù đang làm cái hành động trẻ con chết đi được kia thì trông nó vẫn đẹp trai y như diễn viên Hàn Quốc ấy. Cuộc đời đúng là bất công mà.Tôi khúc khích cười xoa rối mái tóc mềm mại của nó."Nhưng mà..." Khánh nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười."Mày thì đúng gu tao đấy.""À... tao cảm ơn." Tôi hơi bối rối thu tay lại, cố làm ra vẻ bình tĩnh tiếp tục giải đề."Không có gì."Khánh lại nở nụ cười tỏa nắng quen thuộc, và tim tôi lại không kìm được mà loạn nhịp.…
Lửng lơ như đám mây mùa hạ, tự do như sắc nắng khẽ chạm mi ai, ta đưa mình hòa vào làn gió hương hoa và ôm những ước mơ đi qua thuở ngây dại... Đôi lời từ tác giả: " Nếu chuyện tình chúng mình chỉ còn là dang dở, thì để em viết tiếp mảnh tình đôi ta"…
๖ۣۜMẹ đẻ: Mộc Tô Lý 木苏里.๖ۣۜSố đo ba vòng: Cường cường, ảo tưởng không gian, thần quái thần tiên ma quái, hoan hỉ oan gia, cao lãnh cấm dục cao tăng công (giả )x nổ tính khí quái đản thụ (ngốc ), cổ trang cung đình๖ۣۜHưởng thọ theo sổ tử thần: Chết 102 tuổi + 0 lần chết lâm sàn________________________________________๖ۣۜNhử mồi Thiên Hi hai mươi ba năm, trên phố đồn đại mánh khoé thông thiên quốc sư đột gặp nạn lớn, không thể không bế quan tiềm tu, bách tính lén lút lại vỗ tay bảo hay. Cùng năm tháng 11, Huy Châu phủ Ninh Dương huyện nhiều hơn một vị tuổi trẻ tăng nhân.Tăng nhân pháp hiệu Huyền Mẫn, ký ức hoàn toàn biến mất, lại hơi thông phong thủy kham dư thuật, đến Ninh Dương đầu một ngày, liền không khách khí chút nào ăn cắp một toà hung trạch, thuận tiện đem trong hung trạch ổ Tiết Nhàn cùng chộp về.Từ đây, nửa đời trước "Thượng có thể đâm thiên, hạ có thể chấn địa" Tiết Nhàn liền nhiều hơn một hạng nhân sinh theo đuổi --Làm sao mới có thể làm cho cái này chỉ có bề ngoài con lừa trọc sớm ngày duỗi chân nhắm mắt, "Mỉm cười cửu tuyền".Tiết Nhàn: Ngươi không cao hứng, ta liền cao hứng; ngươi viên tịch, ta liền cười chết.Huyền Mẫn:...Cao lãnh cấm dục cao tăng công (giả )x nổ tính khí quái đản thụ (ngốc )Vai chính: Tiết Nhàn, Huyền Mẫn ┃ vai phụ: Giang Thế Ninh, Lục Nhập Thất, Đồng Đăng ┃ cái khác: Yêu ma quỷ quái, triều đình, thông bài vô nghĩa…
"Tớ sẽ quay trở lại để đón cậu nhé""Cậu đi có lâu không?""Chắc không đâu, sau này nhất định tớ sẽ cưới cậu, cậu sẽ là cô dâu xinh đẹp của tớ" Haha"Ưm~~~""Tớ sẽ đợi cậu trở về"......Tiếng vỗ vai từ phía sau..."Này Lục Hạ"Hối thúc"Lục Hạ"...~~Mở mắt "Ưm, gì vậy chú?""Ối trời, con bé này, đang trong giờ làm việc mà con làm gì vậy?""Á chết rồi, con xin lỗi chú ạ"..."Haizzz, mau đi làm việc đi" Cau mày thở dài"Dạ vâng ạ"......"Thỉnh thoảng là như vậy đó, có đôi lúc tôi nhớ về cậu ấy, người bạn thân, tri kỉ của tôi...Lam Thiênnnnn, giờ anh ở đâu, anh có nhớ là mình đã hứa gì không hả"...."Liệu anh ấy còn nhớ lời hứa?" Lục Hạ nghĩ thầm."Haizz, thời gian trôi nhanh thiệt, mới đây đã 10 năm rồi, vật đây, người bây giờ ở đâu..." Lục Hạ móc trong túi mình ra sợi dây chuyền bạc, có khắc chữ Thiên×Hạ ôm vào tim.*10 năm trướcLam Thiên và Lục Hạ là cặp đôi thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau và vượt qua bao nhiêu sóng gió tuổi thơ để lưu về những kỉ niệm thật đẹp...Nhưng không lâu sau thì gia đình Lam Thiên phải sang nước ngoài định cư và không biết khi nào trở về.Ở đây, Lục Hạ chỉ biết chờ đợi cái ngọt ngào ấy, dù chưa biết Tình Yêu là gì?...Giờ cô mới biết, Tình Yêu là nơi chứa đựng nỗi lòng...…
Nguồn: tangthuvien.comConverter: meoconlunar[ nội dung giới thiệu vắn tắt ]Này nửa đêm không ngủ được, theo thang lầu gian ngã xuống tới nam nhân là chuyện gì xảy ra?!Không nhìn ra đến nàng thầm nghĩ làm không quen hến ── làm tự bế, đùa giỡn quái gở sao?Hai người bất quá đánh vài lần đối mặt, lại vừa đúng trụ cửa đối diện,Hắn có tất yếu giống thục đến lạn điệu lão bằng hữu giống nhau, mỗi ngày đến ấn gia môn của nàng linh sao?Nói cái gì hắn là dàn nhạc chủ xướng, cần nàng vị này tác gia hỗ trợ mới có fu viết ca,Sau đó liền quang minh chính đại giống kẹo mè xửng giống nhau dính trụ nàng không tha,Làm ơn, nàng viết là kinh sợ tiểu thuyết nha, cùng hắn nhạc Rock and Roll có thể dính thượng cái gì biên a!Nói sau, nếu hắn bất khoái điểm rời đi, chờ “Cái kia ngày” Tiến đến,Nàng thật sự không có nắm chắc còn có thể làm cho hắn “Toàn thân trở ra”, mà không phải gục sau lại......Nhưng này nam nhân thật sự là nói không nghe, nàng đều rõ ràng đem cửa linh tiêu âm làm bộ không ốc,Hắn còn vụng trộm khai nhà nàng khóa xông tới, bị nàng làm “Bữa sáng” Ăn luôn tính hắn xứng đáng,Đòi mạng là, của hắn hương vị rất tốt đẹp, làm cho nàng thú tính quá “Đào thành động hút máu”,Hắn đương trường ngất đi, vốn tưởng rằng hắn tỉnh lại sau nhất định sẽ dọa đến lạc chạy,Sao biết, hắn lại không muốn nghe nàng nói sorry, còn muốn nàng lại “Thử dùng” Hắn một lần......…