Đồng nhân lớp học ám sát
Asaki Kikyou...ko tiết lộ đâu…
Asaki Kikyou...ko tiết lộ đâu…
Người con gái lạnh lùng, mỉa mai này là người duy nhất có thể làm điều này với tôi. Người con gái duy nhất có thể biến tôi thành một đứa ngốc nếu cô ấy muốn. Người con gái duy nhất có thể trao đổi suy nghĩ ý tưởng và lời nói dí dỏm với tôi. Người con gái duy nhất thực sự hiểu tôi và hoàn cảnh của tôi mà không cần phải giả vờ. Và hơn hết, người con gái duy nhất khiến cuộc đời tôi đau khổ nhưng đồng thời cũng khiến cuộc đời khốn khổ của tôi trở nên đáng sống, bằng cách chia sẻ cùng một số phận và cùng một bí mật. Ngoài tất cả mọi người, ngoài bất kỳ ai khác trên thế giới này.…
2 tháng trân trọng còn hơn cả đời lãng phí____________________________________Hôm nay cùng nhau bước đi trên con đường chinh phục hoài bão, sau này nắm tay nhau bước trên đỉnh vinh quang.…
Chỉ là những câu chuyện ngắn của hai bạn nhỏo…
Đây là bài test theo đúng đề minigame nhé! Đoản văn, cầu đọc, cầu vote, cầu comment, cám ơnThân, T - TrinhNguyen805…
Một số mẩu chuyện về couple trong Monsta X…
Bí mật ạ…
Tên truyện mới : Định Mệnh?( Tên đầy đủ : Chính tôi sẽ phá nát cái chứ được gọi là định mênhn đấy!!)Tên truyện cũ : Countryhumans (allvietnam) Cuộc Chơi Chỉ Mới Bắt Đầu...Tình trạng : Đang chỉnh sửa( Bắt đầu từ ngày 2/3/2023)Văn án Trong nhà ngục tối tăm, ẩm ướt đầy bốc mùi hôi thối máu khiến nhiều người không chịu được có thể buồn nôn. Ngay cuối dãy ngục tối ấy, có một căn phòng đặc biệt chỉ dành cho những nạn nhân xấu số mà bị đám người hung tàn đó nhắm tới.Căn phòng ấy không có lấy một ánh đèn thắp sáng. Nếu có ánh đèn chiếu vào, đập vào mắt họ sẽ là những dụng cụ tra tấn nạn nhân đầy khủng khiếp đều xuất hiện ở đấy.Ngay chính giữa căn phòng, có một cậu con trai da màu đỏ có hình ngôi sao đang bị xích lại treo lơ lửng giữa phòng. Cơ thể thì chằn chịt những vết thương lớn nhỏ. Máu từ những vết thương mới vừa bị tra tấn cứ tuông ra mỗi ngày một nhiều còn kèm theo đó là những vết thương cũ bị nứt ra hết. Những vết thương do không được khử trùng hay băng bó mà dần đóng vảy theo thời gian đang chảy mủ vàng trông thê thảm và tởm lợm vô cùng không thể nhìn được. " Mệt quá...thực sự rất mệt. Ba, anh hai, anh ba, mình không thể níu giữ hay bảo vệ lấy một ai. "" Mình thật là vô dụng..." " Hãy chờ với con xuống với mọi người đây con chịu hết nổi rồi. Con đã thực sự rất mệt mỏi. Con xin lỗi vì không làm đc mong nguyện của mọi người. Con..... XIN LỖI."......…
Nguyễn Thùy Bảo Trâm chưa bao giờ nghĩ rằng quãng thời gian nằm viện lại có thể trở thành một phần kỷ niệm đáng nhớ nhất trong đời mình. Ban đầu, đó chỉ là những ngày nhàm chán với lịch trình lặp đi lặp lại: uống thuốc, ngủ, rồi lại thức dậy nhìn trời qua ô cửa sổ. Nhưng tất cả thay đổi khi cô vô tình vướng vào Trần Khánh Nguyên Hắn là kiểu con trai không thể ghét cũng chẳng thể thích - vừa lười nhác vừa phiền phức, lúc nào cũng nhếch mép cười đầy cà khịa. Ban đầu, Trâm chỉ muốn tránh xa hắn càng sớm càng tốt, nhưng bằng cách nào đó, ngày nào cô cũng bị kéo vào những trò nhờ vả vặt vãnh của hắn. Từ việc mua đồ ăn vặt đến việc ngồi nghe hắn trêu chọc, mọi thứ dần trở thành một thói quen khó bỏ.Thế rồi, từ khi nào không hay, Trâm nhận ra mình đã quen với việc ngồi bên hắn, cùng chia sẻ một ổ bánh mì, cùng tranh luận về những chuyện vặt vãnh trong ngày, và thậm chí còn quen cả cái cách hắn lặng lẽ đẩy bát cháo về phía cô khi biết cô bị đau dạ dày.Nhưng Trần Khánh Nguyên không phải kiểu người dễ hiểu. Cái vẻ bất cần của hắn che giấu điều gì đó mà Trâm chưa từng chạm tới. Đặc biệt là khi quá khứ của hắn dần lộ diện - những mối tình thoáng qua, những câu nói vô tâm nhưng lại khiến người khác tổn thương.Giữa một mối quan hệ mập mờ, giữa những cuộc đối đáp chẳng ai chịu nhường ai, Trâm dần tự hỏi... có phải cô đang quá quen với sự tồn tại của hắn hay không? Và liệu khi ra viện, cô có thực sự muốn quay trở lại những ngày tháng không có Trần Khánh Nguyên nữa k…
truyện học đường Việt Nam…
những câu chuyện nhỏ nhưng ý nghĩa thì to…
If I loved you less, I might be able to talk about it more.…
Mina có thể cho thử thách ạ.…
Đọc đi rồi biết…
Ta là người đã phá huỷ mặt trăng""Hãy ám sát ta nếu các ngươi muốn cứu lấy trái đất".Một con bạch tuột chẳng biết tự lỗ nào chui lên cứ luôn miệng gào thét hai câu này và đòi làm thầy giáo của đám học sinh cá biệt lớp 3-E. Chẳng hiểu hắn đang nghĩ cái quái gì khi bản thân không muốn chết nhưng cứ thích khuyến khích người ta ám sát mình. Để coi cái lớp học sát thủ này và cô bạn xuyên không rồi sẽ đi về đâu...…
Chuyện kể về 2cậu hc sinh trung hc tên là yuya và yuto... Nói chung đc đi rùi sẽ bitCó cảnh H cho các hữu…
Cảm hứng: Một sự luyến lưu không đủ lớn đủ trào dâng những dòng lệ nơi khóe mắt, nhưng lại đủ dai dẳng để khiến tôi day dứt mãi không buông là nguồn cảm hứng mãnh liệt cho một chiếc văn xuôi này. Luôn nuôi trong mình một cảm xúc mãnh liệt và khát khao rằng nó sẽ là một tiểu thuyết, nhưng khong dám chắc sẽ đủ dũng khí, can đảm, kiên trì để viết lại một câu chuyện dài này. Tôi sẽ viết, viết và viết cho đến khi nào lòng thôi luyến lưu những con người ấy, những sự việc ấy, những mối tình dang dở ấy.Truyện gồm 5 nhân vật chính, 2 couple nam x nữ. Và một cậu em út nhỏ tuổi hơi báo :D. Chắc là vậy, thực sự như là tùy bút vậy, nghĩ được đến đâu, viết đến đóTrần Anh Dương x Nguyên Ngọc AnTrần (Phạm) Minh Anh x Trương Tâm QuỳnhLê BácMột số nhân vật khác: Trương Hoài Khang, Đào Minh, Triệu PhongTruyện không thuần ngôn, nó là thể loại tình cảm- Truyện hiện đại, đô thị -Không liên quan đến bất cứ tổ chức, cá nhân, hay sự kiện thật nào.…
Không có hồi âm cũng không có đáp ánKể cả khi tình yêu này là vô vọngTớ vẫn sẽ mãi yêu cậu bằng trái tim nhiệt thành này!Fic gốc: [DODAENG] ĐỢI CẬU, ĐỢI THẬT LÂUAuthor: uruzhigo…
*Truyện được viết dưới dạng văn xuôiGia Huy: "Mày..." (dừng một chút, hít sâu) "Tao chịu hết nổi rồi."Châu Anh: Mày làm gì mà nhìn như sắp đánh nhau thế?, Muốn đánh với tao à (giả vờ sắn tay áo)Gia Huy: (bước tới gần hơn, ánh mắt lúng túng nhưng cứng đầu) "Mày làm tao phát điên. Lúc nào cũng bình thản, lúc nào cũng xa cách. Tao ghét cái kiểu mày coi tao như không khí ấy."Châu Anh: (nhún vai, cười nhẹ) "Ai bảo mày là không khí đâu."Gia Huy nắm chặt hai tay, rồi bất ngờ thở hắt ra, đổ người xuống, gục đầu lên vai Châu Anh) "Mày làm sao cũng được... nhưng mà..." (giọng trầm xuống, khàn đi) "Tao thích mày."Châu Anh: (cứng đờ người, mắt mở to, nhưng không đẩy Huy ra, chỉ nhẹ giọng) "Gia Huy..."Gia Huy: (siết nhẹ vạt áo Châu Anh, giọng nhỏ lại, như sợ chính mình cũng không tin nổi) "Làm ơn... đừng phớt lờ tao nữa."…