Tớ đi Lạc rồi , Sao cậu còn không mau tìm?
------- Nhân vật : Hà / GiangMùa Xuân đến - Có lẽ thuở thiếu thời chính là như vậy .Ánh nắng chiếu xuyên qua vạt áo trắng , chỉ mỏng như một chiếc giấy gói kẹo : Mùi áo đồng phục , cây bút chì bỏ quên nơi cửa sổ đã lâu , cả những ánh nhìn không thể đáp trả bằng năm tháng .Năm năm tháng tháng trôi đi, ánh nắng trong trẻo đó liệu có khiến chúng ta dừng bước giữa phố đường vội vã đầy ồn ào và náo nhiệt , ngước mắt lên trời , tự hỏi rằng " Cậu ấy giạo này thế nào?"Gặp nhau trong những ngày tháng thanh Xuân chẳng lặng , Cô gái nhỏ - Hà .Năm ấy 15 tuổi - Bất chợt nhìn bạn cùng bàn của mình bằng cái nhìn khác . Không phải quý mến , cũng chẳng phải vì ghen tị điểm số , càng không phải tình yêu nông nổi của tuổi trẻ bấy giờ- Mà chỉ là một cách nghĩ , một cảm xúc khác đang nhen nhóm dần giữa hai người bạn cùng bàn chẳng thân , chẳng thích này . Cậu bạn tên Giang đó- Trông ... thì bình thường , cả người gầy mà cao ghê ấy! Lúc nào đi học cũng ngủ gật vào mấy tiết cuối .Buổi trưa nắng gắt , bọn họ còn ăn ý cùng nhau ăn vụng trong giờ học : Khi thì là mẩu bánh quy vỡ vụn trong gói , cậu ăn hết rồi mới đưa cho cô phần nhân bóc chừa lại .Nói là " không thích ăn", " Còn thừa" Nhưng nào cậu có biết, chiếc bánh quy cậu vô tình thấy trong ngăn bàn lại Là của Cô lén nhét vào từ hôm qua - Khi cậu đến lớp muộn hơn vì bị đau bụng. Dòm ngó mãi , cậu vẫn chẳng ho he gì. Cứ tưởng -Cậu đã quên rồi - Ai ngờ ... Hà nhìn mẩu sô - cô- la sắp tan chảy trong bàn tay , cong mắt cười - Ý cười hiện lên như sắp trôi tuột khỏi mắ…