[Khoa x Đạt] Chuyện Đôi Ta
"vì sao cơn mưa đêm qua không ai nhắc về chuyện đôi ta"au: yuukolun211…
"vì sao cơn mưa đêm qua không ai nhắc về chuyện đôi ta"au: yuukolun211…
"Róch rách..."Tiếng mưa chảy từ mái hiên đỗ xuống tạo ra những âm thanh vui tai. "Cạch" chiếc cửa sổ tại một khu xóm nhỏ mở ra, bên trong là một chàng trai trẻ với khuôn mặt thanh tú. Anh chàng đưa đôi mắt yêu điều của mình ngó vào hư không. Gió se se lạnh, bầu trời thì xám xịt, cảnh vật điều hiêu không một chút sức sống.**********************"Bạch...bạch..."Những bước chân nhẹ như không va chạm cùng mặt nước. Anh chàng đi từ từ tiến về phía một tiệm cà phê đầu xóm anh. "Tinh.." chiếc nhỏ treo trên cao ngay mép cửa run nhẹ. Bước vào trong là một không gian khác nó ấm áp hơn bên ngoài, thoải mái và dịu chiệu hơn. Anh chàng vắt chiếc áo khoắc bị ướt sủng lên móc trên gần cửa, anh cất chiếc ô vào đúng nơi rồi lại bước đến quầy order. "Tách"Giọt cà phê rớt xuống, bản nhạc jazz vang lên và một cái chớp mắt..."Hahaha... em biết nó sẽ thú vị mà""Anh, ta đi thôi...""Em thích nhất là mùa đông...""Đây chính là quán cà phê em yêu nhât""Em...xin...l...""Két....Ầm...""LAM HÀ.....""Rắt...rắt...rầm..."Những mảnh ký ức vui vẻ, đau buồn cứ thế ùa về. Mỗi lần anh đến đây khẽ nhắm mắt lại nhớ về cô ấy, cô gái anh yêu nhất cũng là người sẽ cùng anh đi đến hết cuộc đời. Con đường trước tiệm cà phê là nơi người anh thương thân hình máu me đang hấp hối chờ chết, mọi người xung quanh chỉ biết đứng nhìn chỉ tay năm ngón mà bàn tán đủ điều. Lúc đó, anh tuyệt vọng vô cùng. Tại sao, nơi cuối cùng cô muốn đi trước khi đi qua Mỹ phẫu thuật là tiệm cà phê này? Nơi cô muốn ở mãi vẫn là tiệm cà phê này? Và...thứ cô yêu thíc…
Liệu có ai còn nhớ mùa hạ năm ấy ta từng gặp gỡ không!Những kí ức của ùa về của một mùa hạ thật đẹp và khó phai trong lòng cậu học sinh Nguyễn Nhật Minh ấy dù có trải qua bao lâu hay mùa hạ năm ấy có những giọt nước mắt hay nỗi buồn thì tất cả đều trọn vẹn trong lòng mỗi chúng ta 😊Trong cơn mê man thím thíp,có ánh nắng vàng chiếu vào tôi khi tôi đang nằm ngủ,tôi cảm nhận có một bàn tay chạm vào da tôi,tôi cảm nhận được một sự mát mẻ của những giọt mồ hôi trong bàn tay mềm mại ấy:"Minh!Dậy đi..Dậy!"Có chuyện gì vậy...!"-Tôi mệt mỏi quay đầu lại nhìn,thì ra là Nhược Hạ."Ngồi dậy đi với tớ nhanh lên đi...!"- Nhược Hạ vội kéo tôi xốc lên,tôi gượng lại"Tớ chưa đọc xong quyển sách mới mua nữa...!"rồi tôi lại quay ra ôm sách ngủ.Hình như dáng vẻ lười biếng đó chẳng thể làm lung lay Nhược Hạ cô ấy kéo tôi đứng dậy"Đợi cậu đọc xong quyển sách này chắc đến tết luôn quá!"Tôi bị cô ấy lôi đi nhưng không quên để lại quyển sách ở lại trên bàn:"Tớ đi này,từ từ đã" quyển sách ở lại lật từng trang từng trang theo làn gió như muốn nói lên một nỗi buồn, ánh nắng mùa hạ chiếu qua khung cửa sổ rọi vào những trang sách làm cho nó nhớ lại những ký ức vẫn còn cháy rám đi vì thời gian nhưng không phai những nhiệt huyết năm đấy.Quyển sách đóng lại hiện rõ dòng chữ đang sáng lên MÙA HẠ CỦA ANH…
" "Mày muốn gì?" "Mày sẽ làm gì sau này?" Là những thứ lởn vởn trong đầu tôi nửa tháng trở lại đây. Tôi sinh ra trong một gia đình ba đứa con; tôi là cả. Cũng là đứa ốm yếu yếu ớt nhất trong ba chị em. Ba mẹ tôi nói vậy đấy. Cũng vì thế mà họ luôn muốn an bài trải sẵn một tấm đệm lông dưới mỗi con đường mà tôi đi. Mỗi lựa chọn của tôi họ đều thay tôi ngẫm nghĩ. Để rồi tôi tự hỏi mình có thể làm gì? Tôi sinh ra để làm gì khi tôi chẳng giỏi giang xinh đẹp gì. Chậm chạp và không nhạy bén. Không khéo ăn nói không có tài cán gì đặc biệt. Hơn hết tôi rất hậu đậu lông bông và không thể suy nghĩ thấu đáo, sắc sảo hay chín chắn. Tôi làm được gì? Khi đang ở tuổi 20 không bằng cấp, không mối qua hệ xã hội. Thật sự đôi khi tôi cảm giác mình như 1 thứ đồ thừa thãi sinh ra là một món đồ vô dụng gây tai vạ cho kẻ khác. Ba mẹ tôi cũng nói vậy rằng ai gặp phải tôi là điều xui xẻo nhất. Một cuộc sống đầy tẻ nhạt và lấp đầy bằng hai chữ "thì ra" dù trong thâm tâm đã sớm đoán ra trước đó. Gần đây, mẹ tôi nhờ người mai mối cho tôi một người ý muốn tôi kết hôn. Cũng vì thế mà quá trình nhìn nhận lại cuộc sống và ngộ ra của tôi bắt đầu."Câu chuyện này là một không gian để nhân cách con người lên tiếng. Những nỗi đau tổn thương hình thành. Vì vậy mà sai lầm. Nhưng cũng vì thế mà con người ta nghiệm ra nhiều thứ. Đôi khi sẽ có người bắt gặp bản thân ở đây. Thông điệp muốn gửi nằm trong chính câu chuyện.…
Viết về cuộc đời đầy bi thương của "Nó"Về những số phận đầy bi thương trong xã hội xưaVề những điều kì diệu của thế giới tâm linhVề chính tôi…
Câu chuyện này mình viết ra để thỏa mãn bản thân mà thôi. Mọi chuyện và nhân vật đều là hư cấu cả, mong mọi người cùng đọc và thư giãn nha.Nhân vật chính: - Thái Hoàng Du, 16 tuổi- Châu Phương Thảo, 26 tuổiNhân vật khác:- Sở Hà, Hoài Ân, Vũ Minh,..." Mùa xuân xấu xa" kể về một cặp đôi hơn tuổi nhau. Không nồng nhiệt, không sến sẩm, nhưng nhẹ nhàng mà ngọt ngào. Hai người họ qua nhiều chuyện dần hiểu đối phương hơn và cũng cải thiện bản thân từng chút, từng chút..…
•Là kỉ niệm mà bản thân tôi muốn lưu lại vì cậu. Kỉ niệm mà chỉ có tôi có cậu cùng với những ngày tháng cấp hai. Khi mà chúng ta còn cùng nhau đi hết ngày hôm nay.Cấp hai chỉ còn 5 tháng nữa thôi. Và sau lúc đó tôi và cậu sẽ thực sự xa nhau.-8-12-2019-5 tháng trôi nhanh thật nhỉ, chẳng mấy chốc đã đến thời khắc cuối rồi. Tôi không khóc, chỉ ôm cậu một cái, chúc cậu may mắn trong tương lai rồi nhìn theo bóng lưng cậu như cái ngày đầu tiên.-25-5-2019-Tôi và cậu lại gặp lại rồi...-26-8-2019-…
Đây là chuyện đầu tiên mong mọi người thông cảm.Sao chép ý tưởng thỏa mái. Mình viết chỉ cho vui thôi. Đá gạchị tôi nhận hếtNội dung: một anh chàng đúng chất "con nhà người ta" được ông thần cho sang thế giới khác vì thả sét cho vui với 3 điều ước. Với sức mạnh bá vãi nồi anh đã tạo nên câu chuyện đầy kịch tính .Xuyên không _ thành thằng bé_ luyện tập_học đường _ rồi tán gái.…
"Năm 17 tuổi và chúng ta"…
"Đừng theo tôi nữa""Nhưng toii thích em mà"(◕દ◕)…
" miệng lưỡi người đời ác thật em nhỉ , liệu chúng ta có đến được với nhau ? "" Anh à em mệt rồi , em rất mệt ^^ "" em muốn kết thúc sao, anh yêu em , anh sẽ bất chấp tất cả"…
Tác giả: Mộng Tiêu NhịThể loại: Ngôn tìnhEditor: PhlqueenHôm đó là tiệc sinh nhật của Nhậm Ngạn Đông.Ở hành lang phía ngoài phòng riêng, Thẩm Lăng khuyên Nhậm Ngạn Đông: "Lão tam, cậu nên quay đầu lại đi, đừng làm tổn thương Thịnh Hạ nữa. Có phải chỉ vì tên cô ấy có một chữ "Hạ" nên cậu mới ở bên cô ấy đúng không?"Nhậm Ngạn Đông liếc mắt nhìn anh ta, cho rằng anh ta ồn ào liền nói một câu: "Điếu thuốc này cũng không thể làm cậu im được chút à?"Thẩm Lăng quay mặt sang một bên, đầu óc trống rỗng.Thịnh Hạ đến tìm Nhậm Ngạn Đông với dự án hợp đồng đang cầm trong tay.Nhậm Ngạn Đông xoay người lại, chạm phải ánh mắt của Thịnh Hạ. Thịnh Hạ bình tĩnh lại, bước tới, vẫn giữ nụ cười kiêu ngạo nhưng đổi xưng hô thành, "Nhậm tổng, anh cứ xem tôi như thế thân của Hạ Mộc, vậy có thể vui vẻ hơn mà ký hợp đồng giúp tôi nhỉ."Nhậm Ngạn Đông nhìn vào mắt cô nói: "Anh không xem em là thế thân của ai hết, làm sao có thể ký cho em được?" Anh uống hết ly rượu vang trong ly rồi xoay người bỏ đi.Sau đó, Thịnh Hạ nói: "Em tin là anh không xem em là thế thân của ai cả, mà chỉ là bạn gái của anh, ký hợp đồng cho em đi." Nhậm Ngạn Đông thậm chí không nhìn cô, cũng không trả lời câu hỏi của cô.Say này, vì hợp đồng này mà Thịnh Hạ thấy rất có lỗi với những người trong đội, nhưng Nhậm Ngạn Đông vẫn không chịu ký giúp cô.Sau đó Thịnh Hạ hỏi anh: "Giữa việc chia tay và ký hợp đồng, anh chọn cái nào?"Nhậm Ngạn Đông: "Cái trước."Cuối cùng, Nhậm Ngạn Đông vẫn không ký hợp đồng cho Thịnh Hạ, về sau bản hợp đồn…
Tokyo năm đó có một lời đồn thổi quái dị về một thứ được người đời gọi là "ma". Họ nói rằng trong mỗi trận chiến đều có một cái bóng trắng thoát ẩn thoát hiện đằng sau lưng những thành viên cốt cán của bang. Ngộ một điều, cái bóng ấy chưa từng hù doạ ai và cũng không đáng sợ như những câu chuyện ma kể lại. Hơn thế nữa, gặp được con ma ấy lại là một việc may mắn. Thế nhưng...có một người xui xẻo khi gặp con ma ấy, người đó được biết đến như một vị anh hùng trong từng dòng sự kiện, Takemichi.…
Tác giả: Long Văn NghiễnThể loại: Hiện đại đô thị, nhất thụ nhất công, HE..Dịch: QT tiên sinhEdit: Minh Tiêu http://doanchick.wordpress.com/Tình trạng: HoànVăn án Hắn không muốn dính dáng đến ai. Bởi vì những người quanh hắn đều là vì công danh lợi lộc Trong tâm chỉ có thân ảnh màu lam kia mới khiến hắn có cảm giác bình yên.Nhưng rồi một ngày ở công ty hắn xuất hiện một hài tử. Cư nhiên mở miệng gọi hắn: "Ba ba" ... ? ? ? Hắn từ khi nào có nhi tử? …
Nhật Kí Đơn Phương- Nội Dung: Một câu chuyện về tình yêu tuổi học trò ...- Tác giả: Đào Thái Hải- Poster: Đào Thái Hải…
Có gì sai thông cảm nhá<3…
"hẹn một ngày không xa""khi hạ lại lên""chúng ta sẽ gặp lại"…
"Không sao cả, giấy bán thân này rốt cuộc cũng về tay ta"…
" Sao cậu cứ nói tôi ngốc mãi thế" ?"Thì cậu vốn ngốc mà"" Cậu thì không chắc" ?"Có! Tôi ngốc nên mới yêu cậu Byun Baekhyun"....…