Chúng ta đã cạnh nhau từ Đại Thái Cổ
Tớ ngồi cạnh cậu, giữa hoàng hôn của kỷ Đệ Tứ.Gió lùa qua khe thời gian, nhắc chúng ta rằng mỗi bông hoa ngày nay đều mọc từ một tro tàn xa xưa.Cậu từng hỏi tớ: _"Khi vi khuẩn lam dọn dẹp thế giới, chúng có biết là mình đang tạo ra tương lai không?"Tớ chỉ mỉm cười, vì tớ biết:_ "Cũng như tớ và cậu bây giờ, có thể cũng đang dọn lại ký ức của vũ trụ... bằng những câu chữ nhỏ xíu thế này thôi."Tớ thích nghĩ rằng:Cậu là loài hoa đầu tiên nở trên Trái Đất, e ấp giữa Kỷ Phấn Trắng.Là con cá có chân đầu tiên run rẩy bước lên bờ, nhìn rừng như nhìn một lời hứa.Là làn khói đầu tiên người nguyên thủy vẽ lên trời để nhắn với vầng trăng: "Chúng tôi đã sống."Và còn tớ...Chắc là chỉ là một nếp gấp trong dòng địa tầng,nơi cậu từng dừng lại, gác tay lên má thời gian,rồi thì thầm: "Đẹp ghê ha. Ở đây có tớ với cậu thôi."…