Chiếc kẹp tóc và lời hẹn chưa kịp nói
Ở một làng nhỏ ven núi Tà Lăng, nơi sương sớm giăng mờ mỗi buổi bình minh và tiếng suối róc rách như bản nhạc ngàn đời, có một cô gái tên Thảo. Thảo không giàu, nhưng nổi tiếng khắp vùng vì đôi bàn tay khéo léo, có thể biến những mảnh gỗ, sợi chỉ, hạt đá thành những chiếc kẹp tóc tinh xảo.Những chiếc kẹp của Thảo không chỉ đẹp ở hình thức mà còn mang hồn của núi rừng: có chiếc khắc hình lá phong đỏ rực, có chiếc gắn hạt cườm long lanh như giọt sương mai, có chiếc uốn cong như cánh chim én. Người ta bảo, kẹp tóc của Thảo khi cài lên mái tóc đen dài của thiếu nữ sẽ khiến cả gương mặt sáng bừng, nhưng điều đặc biệt hơn cả là mỗi chiếc đều ẩn chứa một câu chuyện riêng.Một ngày cuối thu, khi Thảo đang phơi những tấm vải nhuộm chàm bên bờ suối, cô nghe tiếng người kêu cứu. Một chàng trai lạ, quần áo ướt sũng, đang cố bám vào tảng đá giữa dòng nước xiết. Thảo lập tức lao xuống, dìu chàng trai vào bờ. Sau khi được sưởi ấm bên bếp lửa, chàng mới kể tên mình là Lâm, một nho sinh đang trên đường đi thi, chẳng may trượt chân ngã xuống suối.Họ trò chuyện cả buổi chiều. Lâm ngạc nhiên trước những chiếc kẹp tóc Thảo làm, còn Thảo thấy Lâm có nụ cười hiền và đôi mắt sâu như giữ cả trời thu. Trước khi rời đi, Lâm tháo từ tay áo ra một gói vải nhỏ, bên trong là một chiếc kẹp bạc đính đá xanh biếc. Anh nói:"Tôi chẳng có gì quý hơn để tặng cô. Khi nào thi đỗ, tôi sẽ quay lại, mang cho cô món quà còn đáng giá hơn cả bạc và đá quý."Từ hôm đó, Thảo luôn cài chiếc kẹp bạc ấy trên tóc. Mỗi sáng, k…