Cổ Đại: Khai bao tiểu nha đầu - Hoàn
Mi như hai tháng xuân phong cắt ra liễu hiệp, tế nhuyễn ngân nga, mang trứ nói không hết phong tình. Nồng đậm lông mi rất nhỏ rung động, như điệp nhi nhẹ mở ra nhẹ nhàng cánh, trong nháy mắt gian triển lộ trứ vô tận tao nhã. Con mắt sáng thiện lãi, bị một vòng mông lung sương mù vây quanh trứ, đổ xuống trứ nói không nên lời quyến rũ. Xinh đẹp cái mũi, cao ngất mà khéo léo. Thần không điểm mà chu, như cây anh đào cánh hoa non mềm nhan sắc, nhìn làm cho người ta nhịn không được muốn cắn thượng một ngụm."Hà Hoan, ngươi thu thập tốt lắm sao?" Ngoài cửa, một cái lão mẹ thanh âm truyền đến.Tiểu nha đầu lông mi run rẩy, thân mình có chút vi phát run."Thu thập tốt lắm." Đứng dậy, Hà Hoan nhẹ giọng đáp. Hít sâu một hơi, Hà Hoan nếu không chần chờ hướng cửa đi bước một đi đến.Chi Cửa mở.Ánh nắng chiều ánh sáng xuyên thấu qua mở ra cửa phòng, chiếu xạ tiến có chút âm u trong phòng. Âm u chỗ, nho nhỏ nha đầu không vội không chậm tiêu sái đến. Lão mẹ nhìn đi bước một đi vào sáng mờ bên trong Hà Hoan, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.…