Không Ai Nghe Tiếng Cô Ấy Khóc
Giữa hai ô cửa sổ đối diện nhau là cả một tuổi thơ không ai dám gọi thành tên.Giữa những ngày tưởng như bình thường là những nỗi sợ không ai nhìn thấy.Họ lớn lên bên nhau như hai cái bóng - lúc thì song hành, lúc thì bỏ quên nhau. Một người mang ánh sáng dịu dàng của những ngày nắng nhạt. Một người là cơn giông âm thầm cựa quậy trong lồng ngực. Không ai dạy họ cách sống sót khi lớn lên nghĩa là đánh mất - từng chút một - sự vô tư từng có với nhau.Có những đêm, cô ngồi bên cửa sổ, ánh mắt như không thuộc về thế giới này.Có những ngày, cậu muốn hét lên, nhưng lại lặng im - vì biết sẽ không thay đổi được gì.Tình cảm họ dành cho nhau không phải tình yêu dễ gọi tên, cũng không phải đau buồn dễ khóc thành tiếng. Nó là một thứ cảm giác âm ỉ, lặng lẽ như vết thương không rỉ máu, nhưng cứ mỗi khi đêm xuống lại nhức nhối.Và khi một người không còn ở đó nữa, người còn lại chỉ có thể sống tiếp bằng im lặng.…