Mê Lộ Tình Rừng
Màn sương sớm phủ kín những triền núi như tấm khăn lụa bạc quấn quanh bản làng heo hút. Tiếng gà rừng gáy vang từ xa vọng lại, hòa lẫn với tiếng lá xào xạc trong gió. Trên con đường đất lổn nhổn đá vụn, một bóng người lững thững bước đi - dáng vẻ gầy guộc, xiêu vẹo như một cành khô trước cơn gió núi. Giang Sinh đứng lặng trước căn nhà gỗ đơn sơ, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa, nơi Pà Dung đang cười rạng rỡ bên người đàn ông khác. Cô như một cánh bướm sặc sỡ giữa núi rừng, chưa từng thuộc về anh. Lòng anh quặn thắt, nhưng chẳng còn nước mắt để rơi. Những vết thương trên người anh-vết xước từ gai rừng, vết bầm từ những cú đánh lén-tất cả giờ đây chẳng còn đau bằng cảm giác bị lãng quên. Gió lạnh lùa qua, mang theo mùi đất ẩm và mùi khói bếp, nhưng Giang Sinh không còn cảm thấy gì nữa. Anh nhìn con đường mòn dẫn xuống xuôi - con đường mà anh từng chối bỏ vì một tình yêu mê muội. Lặng lẽ, anh cất bước. Không còn ngoảnh lại. Sau lưng anh, tiếng cười đùa của Pà Dung vẫn vang vọng, nhưng trong đó, có còn ai gọi tên anh đâu?…