Kí ức gấp ngang trái tim
Tuổi mười bảy giống như một ngày nắng dịu cuối xuân - có chút bồng bột, có chút trong veo, và có những tia nắng khiến người ta mãi chẳng quên. Trong hành lang chật hẹp của ngôi trường cấp ba cũ kỹ, nơi những câu chuyện bắt đầu bằng ánh mắt lướt qua, bằng tiếng cười nhỏ trong giờ ra chơi, An Nhiên và Minh Kha đã gặp nhau.Không ồn ào, không dữ dội, tình cảm của họ lớn lên như cây bồ công anh mọc bên bệ cửa sổ - bình thường, giản dị nhưng dai dẳng. Giữa những tin nhắn mỗi đêm, những chai nước mát lành giờ ra chơi, những lần giận hờn rồi lặng lẽ quay về, họ đã cùng nhau đi qua nhiều mùa nắng gió.Nhưng thanh xuân không chỉ là màu hồng. Đó còn là những lần tổn thương, những lời hứa chưa giữ, những hiểu lầm không nói thành lời. Và đôi khi, để hiểu được một người, không phải là nắm tay họ đi suốt con đường, mà là học cách chấp nhận cả những vết xước trong tim.Đây là câu chuyện về An Nhiên và Minh Kha. Một cô gái với trái tim dễ vỡ. Một chàng trai mang theo nhiều sai sót. Một tình yêu của những tháng ngày chưa trưởng thành - mong manh nhưng đầy thật lòng.…