Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Những sự im lặng của Viktor tăng dần: từ vài lần, thành nhiều, rất nhiều và rồi trở thành một tồn tại vĩnh viễn.Jayce không cách nào tách mở, nên hắn bất lực, vô vọng vì sẽ không bao giờ có cơ hội hiểu được.OOC, rất OOC, đề cập đến tự tử, cưỡng hiếp, tự hại.…
Hẳn các bạn ai cũng biết Tiểu Cường - một nhân vật đánh không chết, "mạng dai như con gián". Vậy các bạn biết một ngày của Tiểu Cường diễn ra như thế nào không, mời các bạn đón xem và bình luận!…
Năm Ấy Có Một Thiếu Niên_____Năm ấy có một Tôn Tam Nguyệt, vô cùng vô tư, chẳng muộn phiền chuyện thiên hạ, chẳng quan tâm đến thế gian có xoay lưng với hắn hay không, cứ đường đường mà sống thật vui vẻ. Ấy thế mà thiếu niên nhiệt huyết ấy lại từ vô tư thành suy tư, ngày ngày uống rựu đến say ngất chỉ vì để quên đi một người, nhưng chẳng thể nào quên đi được." Tôn Tam Nguyệt của năm ấy đã chết rồi, thế nên....đừng tìm hắn nữa"____Năm ấy có một Trạch Thiên Vũ sống trên đỉnh núi Tư Âm. Là một kẻ tàn bạo, có tính cách lập dị, hắn xem thường tất cả, cho rằng mọi thứ đều không đáng để hắn trân trọng. Ấy thế mà không ngờ lại có một ngày, con người tự cao, tự đại ấy lại phải cúi đầu, quỳ xuống cầu xin kẻ khác chỉ để giữ lại mạng sống cho một thiếu niên đang hấp hối đang được hắn nâng niu trong lòng."Trước nay, bản tôn chưa từng nghĩ đến việc sẽ hao tâm, tổn khí đối với một tên tiểu tử phiền toái đã khiến ta phải vắt óc suy nghĩ nhiều đến mất ăn, mất ngủ. Ta thực sự ghét con người đó, chỉ muốn bóp chết hắn ta, nhưng tại sao ta lại không nỡ?"…
Cô là Miêu Miêu đang ngồi ở buổi chào cờ sau lưng là Bảo Hân bạn thân Cô nghe được lớp kế bên nhốn nháo về vụ việc có cái app lạ trên màn hình điện thoại không thể xóa được mà không khỏi tò mò. A Tuyết là Lớp Phó Học Tập của lớp luôn nghiêm khắc có tính chính trực cao nghe được lớp kế bên nói thế khiến lớp mình xáo trộn kiến A Tuyết tức giận nói mọi người trật tự. Ngày hôm sau, lớp Cô cũng có trường hợp tương tự như lớp đó và mọi chuyện bắt đầu.…
Chúng tôi hồi đó đều rất ổn. Chúng tôi hồi đó đều rất ổn Chúng tôi hồi đó đều rất ổn, thường thì là ba người, có lúc 4 người, thỉnh thoảng có thể là năm người, tụ tập đông đủ phải lên đến tám người, còn một lần, chỉ có hai người với nhau. không có mấy chuyện linh tinh kiểu trên tình bạn dưới tình yêu, nên có thể một mình ra rạp xem "Cape No. 7", nghe Phạm Dật Thần gằn giọng: Mẹ kiếp, đi Đài Bắc. Hoặc nữ chính gào khóc: Sao anh bắt nạt em? Cũng có thể một mình nhai dưa góp, gặm cơm nắm bên sân bóng chày, vẫy cờ cỗ vũ cho đội Trung Hoa, vỗ tay hoan hô cùng toàn thể đồng bào xa lạ phía trên phía dưới bên trái bên phải. Sau khi trận đấu đã kết thúc, tim đau tan nát vẫn không quên hỏi: Hình quốc kì in trên má chỉ cần dùng sữa rửa mặt rửa là sạch phải không? Bởi vì chúng tôi hồi đó đều rất ổn, chúng tôi hồi đó đều có ai đó trong lòng, đến nay những người đã từng được đặt trong lòng chúng tôi, người thì làm mẹ, người thì làm bố, người vẫn độc thân, người tình cảm ổn định nhưng lần lữa mãi không bước vào hôn nhân. Từ Đài Bắc theo gia đình chuyển về một vùng quê nhỏ bé, nơi nhà hàng xóm đối diện còn nuôi gà, Tiêu Vũ Huyên có nằ.m mơ cũng không ngờ mình sẽ đụng độ ngay hai oan gia trong ngày đầu tiên đi học. Tình bạn giữa hai cậu học sinh cá biệt Chính Ngạn, Khải Hiên và cô bé gầy gò, thuần khiết như mưa đã bắt đầu từ buổi nướng thịt bên bờ suối, rồi gắn kết hơn qua nhưng lần kéo nhau lên núi ngắm cảnh đêm. Như chồi non, tình yêu chớm nỏ trong cơn mưa tuổi trẻ không…
ngày xx tháng xx năm xxxxở một quê lúc còn chiến tranh có một cô gái người Thái tên LalisaMonabal cô bị bắt đi quân bọn pháp bắt cô để làm bia đạn lúc đang nghĩ ngơi cô thấy một cô gái bị trêu chọc cô mới cắt tiếng nói "คุณกำลังทำอะไรอยู่?!""bọn bây làm gì vậy!"bọn nó mới kêu"ใช่ เราแค่หัวล้านนิดหน่อย" "dạ dạ tụi em chỉ trọc chơi thôi"cô mới đi chỗ khác và nói "คุณสบายดีไหม?""cô có sao không?"cô gái mới nói"cô nói gì tui không hiểu cô biết nói tiếng Việt không" cô mới biết cô ấy là người Việt Nam rồi cô mới nói được hai ba câu là "cô có sao không?" cô gái ấy mới nói "à không sao không sao" cô gái ấy mới biết cô ấy là người Thái nên cũng nói tiếng Thái rất rõ tuy không phải giọng mẹ đẻ của cô mới nói"คุณชื่ออะไร?" "cô tên gì vậy" cô gái mới trả lời "LalisaMonabal" cô gái mới nói "ฉันจะเรียกชื่อภาษาเวียดนามของคุณว่าเลอซา""vậy tên Việt Nam của cô sẽ là Lệ Sa nha" cô gái cũng đồng ý tồi đó lúc lúc 00h17 phút thấy cô gái lúc sáng chạy đi cô bèn chạy theo và biết cô đã trốn về nhà cô biết lệ sa đo theo mới nói "อย่าซ่อนนะ ฉันรู้ว่าคุณกำลังตามฉันมา""khỏi trốn tui biết cô đang đi theo tui "chỉ một câu nói mà khiến cô giựt mình bảo "คุณรู้ได้อย่างไร?""sao cô biết?" cô mới nói tiếng Việt "vì tui biết rõ cô sẽ luôn đi theo tui nên cô đứng trốn" cô mới bỏ súng và tất cả vũ khí kể cả bộ quân phục và mặc chi…
Các câu chuyện dưới đây đều do tôi viết ra, không sao chép của bất kì ai. Tôi hâm mộ họ và tôi viét ra những suy nghĩ của mình dành riêng cho họ. Truyện của tôi thiên về suy luận những bí ẩn trong chương trình Running Man của Monday Couple.Tôi mong mọi người đón nhận nó. Nó như tấm lòng của một fan hâm mộ gửi đến thần tượng của riêng mình. Xin cám ơn…
Hôm nay cậu thế nào? Bật bản lofi Point the star, cốc cà phê vẫn còn bốc khói nghi ngút, cảm nhận vị đắng còn đọng lại nơi đầu lưỡi. Thực ra là cà phê sữa nên cũng không quá đắng. Đã tối rồi. Ngủ thôi. Nằm nhoài ra giường, thả lỏng cơ thể, khẽ nhắm mắt lại, rốt cục vẫn là thao thức. Chính xác là cảm giác trống trải, thiếu thốn đến lạ. Cậu là cái gì mà cứ quanh quẩn trong đầu tôi thế? Đang liu riu đôi mắt, điện thoại trên bàn bỗng rung lên. Ài.... Lại quên tắt wifi rồi! khó lắm mới ngủ được mà! Vơ lấy cái điện thoại trên bàn. Trong bóng tối, ánh sáng từ màn hình điện thoại thật nhức mắt. Một dòng tin nhắn hiện lên: "Hôm nay cậu thế nào?".......…
mình viết thơ ngẫu hứng, thường thì nói về tình yêu, phong cảnh lãng mạn. Hơi dị chút mọi người ủng hộ mình nha. Với lại mình còn non lắm, mong mọi người nhận xét mình còn sửa sai. Yêu <3…
Truyện do chính tay tác giả nghĩ và chỉ đăng tại Wattpad, nếu phát hiện, ta sẽ drop vì ta không muốn mất thời gian trong việc giải quyết nó.-Thể loại: đam mỹ, 18+, xuyên nhanh, 1×1.* Ta không thích song tính, vì cảm giác có nhiều bộ phận sinh dục quá ta không thích ứng nổi, ai không thích có thể đọc sang truyện khác, vì ta rất dễ dàng xúc động, nên ta không muốn có những tranh cãi về mình nên cầu mong đừng ai hỏi vì sao không viết song tính nhé.(Mặc dù sắp thi nhưng ta vẫn có hứng thú viết lách như thế này, ta có thư giãn quá không?)…