Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Lê Ngọc Bảo Vi một cô nàng ngây thơ thẳng thắng , cùng với cậu bạn thanh mai trúc mã Nguyễn Nhật Khang của mình đã trải qua những kỉ niệm đẹp của tuổi học trò và những khó khăn , có những lúc vấp ngã , nhưng vẫn kiêng cường đứng lên cùng mọi người , và những tinhd huống hài hước cùng mọi người , cuối cùng cũng nhận ra đc tình cảm dành cho nhau ....và họ cùng tiến tới 1 tương lai tươi đẹp!…
Cô vì hoàn cảnh bắt buộc mà phải gả vào nhà của phú ông giàu nhất thôn, đồng thời lại là nơi được kể đến như là "có cửa vào chứ không có cửa ra". Hơn hết, chồng của cô lại là...1 thằng khờ!Sống giữa cảnh chiến tranh nội bộ trong nhà, nàng phải làm thế nào? Để cho thằng chồng khờ giải quyết hết chứ sao! P/s: chiện này tui viết ngẫu hứng thui à..ai đọc cấn cấn thì cứ góp ý cho tui nha, cầu mong góp ý nhẹ nhàng✌︎('ω'✌︎ )…
Truyện ngắn, viết theo cảm hứng. Hay có thể khen, không hay có thể ném đá.------------------------------------------------------------------------------------ Trước mắt anh bây giờ là một cái quần sịp hiệu Tomy, màu trắng tinh khôi với vẻ hào nhóa, loại vải mịn mà cùng với đường may trơn tru không tì vết, tuy không phải loại sang chảnh nhưng cũng là loại tốt, loại chỉ may cũng tốt, không dễ bị đứt. Được hơn hết là vẻ ngoài nhìn đẹp mắt, ưa nhìn. Chỉ có mỗi một điều là không biết mặc lên người nó sẽ như thế nào. @@Hồi lâu, anh gọi chủ tiệm ra. Chắc lại là mấy bà thím hay mấy ông nội già ra nói mấy câu ngon ngọt sản phẩm rồi nào vừa rẻ vừa bền, vừa đẹp lại vừa sang, không mua thì phí lắm.... -_- "OMG" - Trong tâm trí anh giờ chỉ là hình ảnh của một thằng thư sinh đeo kính, với mái tóc nâu bồng bềnh, gương mặt sáng lạng toát lên cái ưa nhìn. Cái áo sơ mi màu xanh da trời, cái quần cáo hơi quá gối, trên tay còn đang cầm hộp cơm, miệng chép, môi bóng nhờn vì dầu mỡ. Có hạt mồ hôi lăn xuống cằm hiện lên cả đường cong trên góc cạnh trên gương mặt ấy. Bây giờ thì cái suy nghĩ vớ vẩn về một bà thím hay ông nội nào đó đã bay mất hẳn, gạt hết mọi điều chỉ để chừa lại chỗ cho hình dáng kia thôi. "Đâu phải lần đầu thấy, thật là trẻ con mà"-anh tự nhủ mình. Haha nói ra như anh là một tên sát trai không bằng, chỉ là anh thích những cái lạ, thích những cái khác thường của những thứ bình thường. Dù sao trái vẫn là trai thôi. Hắn bước tới, anh đưa tay chỉ vào cái sịp: -"Cái này cậu tính làm sao?"…
" Tiêu Chiến gả cho ta" " không gả không gả ta không làm Vương phi" " ta chỉ muốn em làm Vương phi" ......" Tiêu Chiến làm hoàng hậu của ta" " không muốn không muốn, ta cứ làm quý phi" " ta chỉ muốn em làm Phu Thê với ta" ...." Chiến Chiến làm hoàng hậu của anh" " em đồng ý " " cả đời này em sẽ là phu nhân của anh"…
Tâm và Vũ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã rất thân với nhau. Nhưng càng lớn lên, bốn chữ "thanh mai trúc mã" ngày càng có khoảng cách. Nguyên nhân cũng chính vì Tâm học rất rất giỏi, còn Vũ thì hoàn toàn ngược lại. Dưới sự ép buộc của gia đình, Vũ đã cắn răng chịu đựng sự kèm cặp khắc nghiệp của Tâm, từ đó sinh ra bốn chữ "oan gia ngõ hẹp", hễ họ chạm mặt nhau ở đâu, nơi đó liền sóng không yên, biển không lặng!Năm cấp ba, Vũ tươi cười khi vốn biết đã thoát được cô bạn oan gia vì hay tin Tâm sẽ sang Nhật du học. Nhưng... người tính không bằng trời tính!…
thể loại: đam mỹ, trọng sinh , thành xuân vườn trường, ngược tâm, HEVăn án: "Thanh xuân của tôi có cậuThanh xuân của cậu liệu có tôi?...."Hữu Dương yêu Lưu Thanh rất nhiều. Cậu trao tất cả mọi thứ của mình cho anh nhưng đổi lại cậu nhận được gì? Ánh mắt chán ghét từ anh, lời nói dè bĩu phát ra từ người cậu yêu thương thắm thiết. Mỗi phút giây hai ngươi ở bên nhau cậu đều lặng lẽ khắc ghi. . Mặc dù một là "đồ ti tiện", hai là "thằng đồng tính ghê tởm", ba là"cút đi cho tôi nhờ"....lời cay đắng thế cậu cũng ráng lưu giữ cho bằng được. Vì....cậu chẳng nghe được lời ngon ngọt nào khác từ anh. Cậu biết rằng tình yêu này là sai trái và nó đã đi lệch hướng kể từ khi bắt đầu.....Nếu như ..cậu chưa từng thổ lộ thì tốt biết mấy. Dù chỉ là bạn bè bình thường cũng được, cậu muốn ở bên anh được ngắm nhìn anh hạnh phúc. Đối với cậu thế là đã mãn nguyện lắm rồi. Nhưng cậu đã không còn cơ hội quay đầu....*Kítttt* bùm*Chiếc ô tô mất phanh lao nhanh về phía cậu, dòng máu đỏ tươi phun toé lên như muốn nhuộm đỏ trời xanh. Cậu cứ thế mà rời xa thế giới tàn khốc này."Hữu Dương tôi cả đời này sống thiện lương, tay chưa từng nhúm máu. Chỉ vì yêu anh cuộc đời tôi hoá vô vàn ngã rẽ. Nơi đâu cũng là địa ngục không hồi kết....nếu có kiếp sau, tôi nguyện bỏ đi chấp niệm khổ sở này". ........................................ "Duyên ta còn chưa tận?"Hàng lông mi dài mảnh lẳng lặng mở ra. Ông trời cũng xót thương cho tôi sao, lại cho tôi cơ hội sống lại lần nữa....…
Park Jimin năm nay 16 tuổi . Là một cậu trai có gia cảnh nghèo khó . Nhưng may mắn cậu đã vào được trường Bighit nhờ thành tích học tập xuất sắc . Trước khi lên Seoul , bố mẹ cậu đã dặn dò cậu rất kĩ về những điều có thể xảy ra với cậu . Sau khi chào tạm biệt bố mẹ , cậu lên đường đến Seoul . Trên đường đến trường , cậu đã gặp Min Yoongi . Yoongi năm nay 17 tuổi ,là con trai của một chủ tịch khét tiếng ,nhà anh có một gia tài rất khủng chỉ đợi anh thừa kế thôi , anh rất kiêu ngạo nhưng mà là hot boy của trường đó. Từ lần đầu gặp mặt , Jimin đã có ấn tượng khôg tốt về Yoongi . Còn lại thì đọc truyện rồi biết nha <3Tác giả:@ Minyeong_123Thể loại:BL, có một chút H 🌚, chuyện tình học đườngCre ý tưởng con bạn:@NguynKimSa ❌Not Chuyển Ver ❌Cảnh báo: những con người dị ứng Nam×Nam thì lướt đi ạ,đừng báo cáo 🙏😇…
Tác Giả: Y Nhưỡng Sính CaThể Loại: Đam Mỹ, Đồng nhân, đồng nhân văn Ma Đạo Tổ Sư, huyền huyễn, ngược nhẹ, HE.+ 1 fanfic lấy từ cảm hứng từ truyện Ma Đạo Tổ Sư của tác giả Mặc Hương Đồng Khứu+ Mọi tình tiết trong truyện thuộc về trí tưởng tượng của cá nhân mình, vui lòng không mang đi nơi khác, muốn mang đi phải hỏi ý kiến của mình.====================================Hắn Lam Hi Thần yêu Giang Trừng 18 năm, nhưng vì một phút lỡ lầm khoảng cách của hai người càng ngày càng xa nhau. Họ yêu nhau nhưng vì sai lầm đó lại hận nhau vậy kết cục của cặp đôi này sẽ như thế nào?Một lần người ấy cứu Giang Trừng thoát khỏi nhà giam ấy, nhưng Giang Trừng lại mất trí nhớ, quên đi người hắn yêu thương, Giang Trừng phát hiện người đã cứu mình lại có ý đồ độc chiếm Giang gia, muốn hủy diệt Giang gia... trải qua bao sóng gió người ấy nhiều lần cứu Giang Trừng, y không nỡ xuống tay...với người đó.....-" Vãn Ngâm ta ... ta xin lỗi vì khiến ngươi đau lòng, ta đã lừa dối ngươi, làm mất đi lòng tin của ngươi với ta.... ta ... ta hối hận rồi".-" Vãn Ngâm coi như một kiếm này ta bù lại lỗi lầm ta đã gây ra...".-" Vãn Ngâm hãy chăm sóc đứa bé đó... ta xin ngươi, thật ra nó là con của chúng ta".- " Vãn Ngâm ta yêu ngươi,... Vì ngươi đã làm trong thế giới của ta mở ra một cánh cửa khác. Cho ta nhìn thấy một thế giới khác"...........Người ấy là ai? Đứa bé đó từ đâu mà ra? Tại sao người ấy lại nói đó là con của y và Giang Trừng?........mời các bạn cùng xem truyện YÊU HẬN TRIỀN MIÊN…
SummaryYêu thương ngỡ là bất chợt từ quá khứ bỗng hóa mãnh liệt. Một khoảng trời đã từng phẳng lặng bỗng nổi gió đặt dấu chấm hết cho những ngày bình yên. Bởi tình yêu nâng con người khỏi cái tầm thường tha hóa mà theo đuổi mù quáng. Những hiểu lầm tai hại, ghen tuông khờ dại bóp nát con tim mang đầy vết xước khao khát tình yêu. Để rồi càng yêu càng đau, mù mờ tìm hạnh phúc của chính mình trong hạnh phúc của kẻ khác..."Đối với người điên, tai họa lớn nhất là không điên hẳn. Đối với người đang yêu, tai họa lớn nhất là xét đoán tình yêu của mình. Và không biết đã bao nhiêu lần tôi phải đắn đo về những gì em dành cho tôi""Nếu tôi là Thượng Đế, tôi sẽ xót thương cho con tim muôn người, ít nhất là những người còn có trái tim""Tình bạn? Em thấy đấy, với tôi, tình bạn giữa một người đàn ông và một người đàn bà thường chỉ là một danh từ giả tạo để che dấu một mối tình không dám nói ra""Em không hiểu thật hay cố tình không hiểu! Trong tình yêu chúng ta khẳng định nhau chứ không phải thống trị nhau. Yêu đương không phải là thắng hay bại mà nâng đỡ nhau, em à!""Chị đoán rằng...Khi em đã nhìn chị bằng con mắt như vậy thì con người chị đến cuối cùng vẫn chỉ có thể nhận lại ánh nhìn ghê tởm từ em mà thôi"…
Độc Nham Nham 15 tuổi, một thiếu niên trầm cảm. Mát tóc đen, khuôn mặt hơi giống mẹ, đôi mắt phượng thừa hưởng từ cha, lông mi hơi dài, thể chất bình thường. Bị di chứng náo loạn từ năm 7 tuổi. Lên tròn mười tuổi, cậu ta nói: "Lũ dối trá." khi cậu ta nhìn những đứa trẻ được đặt những nụ cười trên khuôn mặt ấy, cậu ta cố gắng thích ứng "thực tế" của thế giới này, mỉm cười giả dối. Mười hai tuổi, cậu ta nói với cha mẹ mình, "Con muốn chuyển trường." Cả hai người khó xử nhưng không chấp nhận. Vì thế cậu ta vẫn phải tiếp tục học ngôi trường đó. 14 tuổi, cậu ta bị bắt nạn. Cơ thể trở nên ốm yếu. Mẹ cậu ta nhìn rồi khóc, liên tục nói từ "xin lỗi". Cậu vẫn nhìn mẹ mình. Đôi mắt cậu ta không biết từ lúc nào đã trông như mất đi sự sống. Cha cậu quyết định "chuyển trường cho cậu" nhưng lần này cậu ta nói "Con không muốn đi học nữa. Mẹ cậu ta hỏi "tại sao" nhưng cậu ta không trả lời. Cậu vẫn bị cha mẹ ép đi học. Đến 15 tuổi, vì trường quá xa nên cậu phải sống với ông bà. Còn ba mẹ tiếp tục công tác. Lần này cậu ta chọn "không cần ai cả", muốn che lấp đi tiếng của xung quanh, chỉ lấy "âm nhạc" để lấp đầy lõ hổng. Không cần ai...Author -Tiểu Hạt Dẻ 🌰 desu~!🍃🍃🍃…
Kỷ Nghiêm Cẩn: " A Đường, ngoài nàng ra ta sẽ không cưới ai cả". Tô Đường: " Thiếp không may mất sớm thì sao, chàng có cưới người khác không". Kỷ Nghiêm Cẩn vén lại tóc mai nàng: " Ta nguyện vì nàng sống một đời cô độc". Tu mười kiếp mới được một kiếp trở thành phu thê, vạn dặm tìm nàng, ta chờ được. Vạn tiễn xuyên tâm ta không sợ, ta chỉ sợ mất nàng.…
"Tôi nói anh nghe nhá , khi nào anh Chánh tôi thì phải trả tôi về nhà mẹ để tôi còn lấy vợ sinh con""Cậu nghĩ động phòng rồi thì cậu vẫn có thể về nhà mẹ sao?"________________________________________________"Đời ta suốt đời này chỉ hướng về Thái tử tuyệt không thay lòng đổi dạ" "Đời này ta chỉ có một thẻ là Trạch Vũ tuyệt không nạp thêm the thiếp" ________________________________________________"Thái tử sẽ không về nữa đâu""Làm sao ngươi chắc chắn như vậy được" "Người đã đi lâu như vậy rồi chắc không về nữa đâu""Đời này của ta mãi đợi người"…