Sun sign _linda goodmans
ghi lại để dễ đọc nguồn: https://zoroscopes.wordpress.com/sach-d%E1%BB%8Bch/sun-signs/…
ghi lại để dễ đọc nguồn: https://zoroscopes.wordpress.com/sach-d%E1%BB%8Bch/sun-signs/…
Người đi, một nửa hồn tôi mất (Hàn Mặc Tử)__________Tất cả đều là sự tưởng tượng của tác giả, không áp dụng lên người thật. Nếu bạn anti một trong hai người, vui lòng rời khỏi. Chủ nhà không có nhu cầu tiếp bất cứ thành phần tiêu cực nào.Truyện được đăng tải trên Wattpad, có thể sẽ có một số trang mạng khác đem về. Mong mọi người đọc truyện lí trí và vui vẻ._Nguyệt…
trộm lẻn vào thịt chủ nhà.…
Dựa trên nguyên tác của Mặc Hương Đồng Khứu.Nhân vật ooc nặng :))) (chắc thế). Cũng có mấy cái phá ship canon, ai không thích thì cứ lướt qua.Có H, nhưng chủ yếu là HE, nhưng đôi lúc cũng là SE.Lần đầu viết nên không hay cho lắm,mong mọi người đừng chê.…
Ta vốn không biết bản thân đến với đại lục này là vì cái gì? Chỉ nhớ lần đầu tiên mở mắt ra, ta nằm giữa vạn ngàn thây xác huyết nhục, đỏ đen khó phân. Hắn ăn mất mẹ ta, diệt cả tộc bạch miêu của ta, giết luôn cả phụ thân ta. Hắn bế ta về, đặt tên cho ta là Thanh Nhan Từ. Ta chỉ biết như vậy. Ta đặt biệt còn biết, hắn rất cưng sủng ta, ta không hiểu tại sao lại như vậy. Đại lục to lớn này gọi ta là Thần, gọi ta là Họa Yêu, nhưng hắn lại gọi ta là tạp chủng, ta cũng không câu nệ hắn xem ta là gì, vì ta không biết những thứ đó là thứ gì... Hắn nói ta cho dù có là thần linh gián tục, hắn cũng quyết không cho ta có quyền mọc cánh bay đi làm thần tiên a. Ta là thất hoàng tử Thanh Nhan Từ, là con của Thanh Vũ, Thanh long hoàng tộc, sát tộc siêu việt hung tàn đứng đầu Phong Lý đại lục. Cũng là đệ đệ nhỏ nhất của hắn. Hắn có tận 6 vị đệ đệ tài mạo hiên ngang, hung thần át sát, trừ tên bạc nhược như ta ra. Mà hắn, Thanh Huyền Cầm, ngan tàn ngạo mạn, xem trời bằng vung, hai tay trái phải nắm quyền sinh sát, hắn muốn ai chết thì người đó không thể sống, hắn muốn ai sống thì nhất quyết chọn cái chết là việc khó nhất trên đời. Mấy trăm năm qua, hắn vẫn luôn như thế, tùy tiện ôm ta, tùy tiện nắm tay ta, tùy tiện kéo ta lên giường của hắn, còn tùy tiện lột sạch quần áo của ta ném đi...Hắn nói, ta cho dù có là thần, hắn cũng gút hết xương cốt tiên tủy tử quỳ của ta ăn sạch. Ta chỉ được ngoan ngoãn làm đồ chơi của hắn. ____ Hoàn toàn là sủng văn... Xung quanh là một đám mỹ nam như ong như bướm…
Hạ Chi Quang và Hoàng Tuấn Tiệp sẽ hạnh phúc và rực rỡ như màu hoàng hôn cuối chiều...…
Vương Nhất Bác lại ốm rồi.Đoản siêu ngắn, siêu cụt. Tác giả viết trong lúc buồn hiu thương bạn nhỏ 97 bị ốm mà không biết làm gì :))) Có chút ngẫu hứng và tuỳ tiện, sai sót ở đâu các cô thông cảm.*dập bút tạ tội*…
https://xinjinjumin999528585000.lofter.com/post/77dae2bf_2b9e61958…
Từ Tân Trì x Dư Cảnh ThiênChủ tiệm cà phê x Hoạ sĩ nhỏBối cảnh Châu Âu…
Hỏi: Một nửa trái tim của em, công với một nửa lạnh lùng của anh, chúng ta nên gọi là gì?Đáp: Gọi là không dám yêu.Couple Khoan Thành, không thích lập tức click back, đừng vào đọc lung tung xong ném đã bậy bạ nhen.Cuồng hai con người đáng yêu này quá rồi ôi mẹ ơi~~~~Ảnh lấy đi chưa có sự xin phép người ghép, có ai biết tác giả thì cho tui cái inform tui lạy cái, đẹp quá trời luôn. :)))…
Tác giả: 奇葩1128 QT: Rukikuchiai Edit: Ngọc Lưu Ly Cp: Tổng tài Kỷ x Chủ tiệm cà phê mèo Tiện Truyện về một cậu trai có thể chất thu hút mèo mở một tiệm cà phê mèo kiêm nuôi dưỡng mèo cho những người bận công tác muốn ký gửi và một anh chàng tổng tài đến gửi mèo phải lòng chàng chủ tiệm. Truyện cực dễ thương, ai yêu mèo thì mời nhảy hố hjhj 😆😆😆…
Vốn trong tâm chỉ chứa đựng một người, thật tâm yêu người, thật tâm muốn đem người ở mãi bên cạnh. Thời gian 5 năm đủ để ta nhận ra rằng "Dù gặp biết bao nhiêu người nhưng vốn dĩ trái tim vẫn luôn hướng về một người"....."Tiêu Chiến anh đợi đấy! Em về tìm anh, lần này cho dù anh dùng bất cứ cách nào kể cả giam giữ em nhất quyết để anh ở cạnh em..."…
Nơi tớ lưu trữ những câu chuyện , những nụ cười những nỗi buồn và cả những người từng quen ...…
Cre: 纯一 (LOFTER)Tên gốc: 【夏黄】黄俊捷,你为什么哭?…
tác giả:phạm thị thanh hiềnalltiện…
Mở mắt, tôi thấy mình miệng ngập ngụa máu, tay chân run rẩy lạnh lẽo. Là tu sai tâm pháp? Tôi cũng chẳng chắc, chỉ biết mình đang không ổn. Chờ chút, chuyện gì vậy? Tôi, mấy phút trước vẫn còn đang ngủ trong phòng, sao giờ lại ở nơi lạ hoắc này? Để ý thấy mình đang ngồi trên mặt nước khiến tôi giật thót. Vậy ra đúng rồi, tôi đã lịch kiếp, trở lại làm tiền kiếp của tôi, đệ nhất kiếm sĩ Lưu Uất Dung. Có lẽ tôi sẽ bắt đầu bằng việc tìm những người khác. Li Mei, Li Cao và Ding Zhen, họ đang ở đâu?...Bỏ lại con người của Ruan Rong ở hậu kiếp, lần này, tôi nhất định sẽ vạch trần hắn, kẻ đã khiến cả bốn chung tôi phải li táng chung huyệt!!…
CP: Phương Tiểu Bảo x Lý Liên HoaNguồn: AO3Tác giả: wwzvictoryLink: https://archiveofourown.org/works/49833070?view_adult=trueBản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, được làm với mục đích thỏa mãn đam mê của bản thân, nếu có bất cứ ý kiến nào về bản quyền truyện sẽ lập tức bị xóa. Không đảm bảo dịch đúng 100%.Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.…
Tử Thao khẽ lướt ngón tay trên phiến đá lạnh tanh, bất giác đưa đôi tay run rẩy chạm vào gương mặt anh. Ừ thì...anh vẫn ở ngay đây, trước mặt cậu, anh vẫn cười-nụ cười đã khiến cậu muốn ôm cả thế giới vào lòng. Nhưng anh có biết? Đối diện với anh, với bia mộ khắc tên Ngô Diệc Phàm, nụ cười của anh như hàng ngàn mảnh vỡ đâm vào tim cậu.-Ngô Diệc Phàm, là em. Phải!! Hoàng Tử Thao đến thăm anh đây...-Liệu có quá muộn không anh? 4năm qua...Nghĩ đến chuyện đó cổ họng cậu lại nghẹn cứng, nước mắt không kìm được ứa ra trên khóe mi sưng húp, chỉ còn nghe những tiếng nấc thổn thức kéo dài..Cậu đã ngồi đó. Trong mưa. Ôm lấy phần mộ đã xanh cỏ kia. Hét tên anh trong tiếng sét xé toạt bầu trời u ám. Nước mắt lả chả rơi cùng những giọt mưa. Lạnh đến tê tái:-Ngô Diệc Phàmmm !!!! Tại sao bỏ em ở lại?? Sao anh không mang em đi cùng??-Anh trả lời đi!!! Trả lời t…
• Tên gốc: 罪城(警匪片)• Tác giả: ugly egg• Link gốc: https://ugggg425.lofter.com/• Summary: Vương Nhất Bác lạnh nhạt nói: "Cho anh một cơ hội, cùng tôi trở về. Chuyện cũ liền xóa bỏ.""Khục. . . Anh sẽ không. . .Trở về. . .""Em là phỉ, anh là. . . là cảnh sát.""Vậy tôi liền thành toàn cho anh.""Trực tiếp ném vào ngọn núi phía sau."…
1. LuhanSehun là người bạn cùng tôi lớn lên.Năm tôi lên 6, gia đình chuyển từ thành phố về cái thị trấn này, từ đó tôi và Sehun bắt đầu trở thành hàng xóm của nhau.Khi đó tôi vừa tuổi vào lớp 1, học cùng lớp với Sehun, ba mẹ để tôi mỗi ngày theo Sehun đi bộ tới trường. Xóm tôi cũng có vài bạn cùng đi nữa, líu la líu lo với nhau rất vui. Con đường nhỏ qua ngõ nhà tôi kéo tới trường không xa, nhưng có lẽ do tôi chưa quen phải đi bộ nhiều nên thường xuyên bị các bạn bỏ lại tít phía sau. Chỉ có Sehun là luôn ở lại đợi tôi, cậu ấy còn giúp tôi đeo cái ba lô nặng muốn gãy vai nữa.Sehun trong cảm nhận của tôi khi đó là một cậu bạn vô cùng tốt bụng, ngoài ra còn là một người anh cái gì cũng biết nữa. Hồi đó tôi hay bảo Sehun : " Cậu thật giống như biết tuốt trên phim vậy!". Nhưng lớn lên rồi tôi mới hiểu thật ra khi đó chỉ là vì tôi không biết cái gì thôi, tôi mới từ thành phố về nên ở đây cái gì cũng lạ, do vậy Sehun bày ra trò gì tôi cũng lấy làm thú vị.Năm năm tiểu học qua thật nhanh, tôi đã quá quen với cuộc sống ở đây, cũng đã quá quen với việc đi trên con đường này nên không bao giờ bị đám bạn bỏ rơi lại phía sau nữa. Nhưng lúc này tôi lại phải bắt đầu đi một con đường khác theo hướng ngược lại để đến với trường cấp 2. May mắn là tôi vẫn có Sehun bên cạnh, trong xóm này chỉ có tôi và cậu ấy thi đỗ vào trường chuyên.Quãng đường từ nhà chúng tôi đến trường mới dài 4km, chắc chắn không thể tiếp tục đi bộ. Ba mẹ sắm cho tôi một con ngựa sắt, nhưng hầu như tôi chẳng mấy khi dùng đến, chỉ thíc…