Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
✍️ Lời giới thiệuCó một nơi không nằm trên bản đồ, không có biển hiệu, không có nhạc - nhưng ai từng ghé qua đều mang theo một phần ký ức. Quán Cà Phê Không Tên là nơi những câu chuyện chưa viết xong được sống tiếp. Là nơi những người từng yêu, từng mất, từng quên... được giữ lại bằng câu chữ.Trong câu chuyện này này, bạn sẽ gặp Hạ - một cô gái đi tìm người yêu cũ, nhưng lại tìm thấy chính mình. Bạn sẽ gặp ông chủ quán - người không có tên, nhưng có ánh mắt khiến người ta nhớ mãi. Và bạn sẽ gặp chính bạn - trong những dòng văn chưa từng được viết ra.…
Nam nhân từ phía sau mang ra một tờ giấy ném ra trước mặt nữ nhân, nữ nhân hai tay run run cầm lấy, vừa nhìn thấy, mắt rốt cuộc không nhịn được trào lệ ra ngoài. "Vì cái gì, vì cái gì muốn ly hôn?" Cô khóc, không cuống cuồng, cũng không gạn hỏi. Âm thầm như tự nói với chính mình. "Y Y mang thai con của tôi, tôi không thể nào để con của mình là con ngoài giá thú được." Nam nhân vô tình nói, từ trên cao nhìn xuống gương mặt rơi đầy lệ của nữ nhân, con ngươi đen hiện lên tia do dự, cuối cùng trầm tĩnh lại. Nữ nhân cầm tờ đơn ly hôn trong tay, bị ánh mắt bức bách của nam nhân, bàn tay cô run run, thậm chí, ngay việc cầm chiếc bút cũng khó khăn, viết xuống những dòng chữ ngoằn ngoèo khó coi.Đi ra khỏi cổng lớn, cô chỉ xách theo một chiếc vali nhỏ, tay nhẹ nhàng vỗ về bụng mình,"Thực xin lỗi, cục cưng, là mẹ vô dụng, không làm cho cha con yêu mẹ được." "Đem con đưa cho tôi." Nam nhân nghiêm mặt, lạnh như băng nhìn nữ nhân ôm đứa trẻ đáng yêu ở trong lòng. Toàn thân không ngừng run run. Nữ nhân ôm chặt đứa nhỏ ở trong lòng, lui về phía sau. Miệng cô không ngừng liên tục nói. "Không phải, nó không phải con anh, nó là của tôi, của tôi." Khi tôi yêu anh, anh không thương tôi, để đến khi anh yêu tôi, tôi đã không còn yêu anh. Lúc ấy, anh muốn tôi ra đi, tôi đi, nếu, anh muốn tôi trở về, thật có lỗi, đã đi xa rồi, trở về không được.…
Quân gặp Hưng trong buổi tiệc sinh Nhật tuổi 18 của cậu, ngay từ giây phút đầu nhìn thấy cậu anh đã đơn phương cậu từ đó.Tác giả:Vudinh_1808Hiện đại- tình cảm- ngôn tình- ngược- ngọt- HE- H+…
Giải mã ngôi sao giấy mang số hiệu 09 với luận án về lời nói dối tai hại của @YLSK.Tác phẩm dành riêng cho YLIA, vui lòng không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của tác giả và dịch giả.…
"Sooyoung, có.. có con gián kìa!!""Bé đừng sợ, chị sẽ bảo vệ bé." Sooyoung cởi chiếc dép đi trong nhà, cầm trên tay, sẵn sàng hành động."Nó ở đâu, bé nói đi, chị sẽ đè nó bẹp dí bằng chiếc dép thần thánh này."Jiwoo đưa ngón trỏ, run run chỉ về phía Sooyoung: "Ở...ở trên lưng áo chị."Con người mới mấy giây trước còn oanh dũng biết bao nhiêu, bây giờ lại nhảy tưng tưng trên sàn nhà, miệng gào thét loạn xạ."Jiwoo, nó rơi xuống chưa?"Jiwoo không đáp mà chỉ ôm bụng cười ngoặt ngoẹo, biểu cảm của Sooyoung thật buồn cười."Giả đó, em gắn lên trêu chị thôi.""Em có muốn chết không, đứng lại đó đừng để chị bắt được em. Nếu để chị bắt được, em sẽ biết thế nào là lễ hội."…
Thù hận đời trước cớ sao lại đổ tất cả lên đầu của thế hệ sau. Hai con người, hai thế giới khác nhau vậy mà vì ân oán đời trước gắn họ chung một chỗ."Cảnh Sơn, em chưa bao giờ nghĩ anh lại có sự chịu đựng bền bỉ đến vậy. Yêu thương con gái kẻ thù, chăm sóc, yêu thương cô ấy đưa cô ấy lên đến cõi thiên đường. Ấy vậy mà, mọi thứ cô ấy có chỉ là một kế hoạch mà anh đã sắp xếp từ trước. Cảnh Sơn, em hỏi anh? Có một giây hay ít nhất một khắc nào anh yêu em chưa?" Dừng một chút cô nói tiếp " À, tại sao em lại quên mất, con người của anh chẳng bao giờ có tình cảm. Hẳn là em đã hoang tưởng rất nhiều "Phạm An Nhiên mĩm cười chua chát, nước mắt cũng chẳng cầm được cứ thi nhau tuôn trào "Phạm An Nhiên cô nói đủ chưa? Đơn ly hôn tôi đã ký . Cô hãy chấp nhận đi. Tôi chưa bao giờ yêu cô, những thứ tôi cho cô vốn đã được tôi sắp xếp từ trước cả rồi . "_ Trần Cảnh Sơn vòng qua eo một người phụ nữ lướt qua mặt cô.Ân oán hay tình yêu liệu họ có tìm ra được thứ mà họ cần nhất không?. Tác phẩm có lẽ còn hơi sơ xài mong được sự góp ý của mọi người.…
Mùa đông năm ấy, tôi thấy người một mình bơ vơ đứng dưới những bóng cây cằn cỗi, khô héo chẳng hề có lấy một màu xanh. Người đứng đó ngẩn ngơ chẳng phát hiện tôi đứng đó nhìnTôi đứng nhìn người, một cô bé nhỏ chỉ tầm 7 đến 8 tuổi vào cái mùa đông rét mướt chân trần đứng trên nền đất lạnh giá. Đôi tay nhỏ nhắn chẩng có mấy thịt như da bọc xương đưa lên muốn nắm lấy chiếc lá cuối cùng của cái cây cằn cỗi ấy. Làn da tái nhợt hơi ửng hồng do lạnh. Trên người chỉ là bộ váy mỏng, không khăn quàng, không bao tay, không tất cũng chẳng có giày, không lấy một bộ quần áo dày dặn cho mùa đông. Nhưng người vẫn đứng đấy như một bức tượngTrời khi ấy đang có tuyết rơi, một trận tuyết rơi kì lạ tại nơi vốn nó không nên xuất hiện. Là vì người hay vì tôi. Tôi bước lại gần người với chiếc ô trên tay. Đưa bàn tay còn lại lên nắm lấy chiếc lá. Cúi xuống đưa ô lại gần người hơn che những bông tuyết lạnh buốt đang rơi xuống gần ngườiĐưa chiếc lá ấy đến bên tay người. Người đưa tay cầm lấy chiếc lá ngẩn ngơ nhìn. Tôi lấy chiếc khoác của mình choàng lên cơ thể của người. Khi ấy người mới ngước mắt lên nhìn tôiĐôi mắt màu nâu nhạt long lanh nhìn tôi. Đôi mắt ấy quả thực..... rất đẹp. Chỉ là chủ nhân của đôi mắt ấy hình như vẫn luôn phớt lờ đi vẻ đẹp ấy. Người và tôi cứ vậy nhìn nhau Cho đến khi tôi tay mình ra nắm lấy bàn tay người. Bàn tay lạnh buốt chẳng có tí nào nhiệt độ của người sống. Có lẽ người đứng đó lâu rồiTôi nở nụ cười mà nói với người : " Bạn nhỏ cùn…
Bản edit không chính xác hoàn toàn vì editor không biết tiếng Trung, tất cả là dựa vào sự hỗ trợ của các phần mềm.Edit chưa xin phép tác giả. Vui lòng đừng mang nó đi.Don't reup, please!!!…
Ngày 1.8.2019, Rin nhận giấy báo rằng mình được nhận làm quản lý của X1. Sự vui mừng không giấu được trên khuôn mặt, Rin nhanh chóng bắt tay xếp đồ vào vali để ngày mai lên đường nhận việc. X1 ơi, mình tới đâyyy ~~~~ ㅎㅎㅎㅎ…
Đây là câu chuyện về hai con người khác nhau một trời một vực... Họ bị gán ghép với nhao một cách phũ phàng và đột ngột nhưng không làm gì được. Đó cũng không phải là một vấn đề lớn vì hai người là định mệnh của nhau. Trong thời gian " cưa cẩm " đôi bạn đã trải qua bao nhiêu trắc trở, chia sẻ vui buồn, chung vui cùng nhau... Đồng hành cùng đôi bạn là cặp bạn thân vô cùng đáng yêu và đồng thời vô cùng nham hiểm và đáng sợ :v. Rồi một ngày mưa, có những tia nắng khẽ chiếu sáng trong lòng hai người. " Đồ ngốc, anh là của riêng em! " _Siren_…
Author: wickedhavenTranslator: RanTitle: BackseatGenre: angst, sadPairing: MeanieSummary: "Mingyu biết giây phút này đây sẽ không kéo dài mãi mãi, vậy nên cậu quyết định nhắm mắt lại, tận hưởng chút hạnh phúc ít ỏi khi nào còn có thể, nắm thật chặt lấy tay anh."…
Khi thiếu gia tập đoàn Châu Thị bị bắt đi làm nhân viên cho Trương GiaChâu Kha Vũ (?): 23 tuổi sinh viên mới ra trường, con trai út của Châu Thị, tin tức tố:hồng trà sữaTrương Gia Nguyên (A): 22 tuổi, thiên tài trẻ tuổi, 3 năm tốt nghiệp đại học loại giỏi, đi làm 1 năm lập tức ngồi vào ghế giám đốc (của công ty bố mình:>), tin tức tố: cafe…