[Tanall] Rất cô độc
tan bị một con trà xanh hạicòn lại coi văn án nhé!là tanall,tanall,tanall…
tan bị một con trà xanh hạicòn lại coi văn án nhé!là tanall,tanall,tanall…
Hai người thêm một mối tình.…
Bạn và Kim Taehyung là bạn chung lớp. Rồi 2 người cùng thích nhau nhưng chẳng dám nói....…
Kể những câu chuyện tình của cô cậu người hùng trong lòng chúng ta... Chúng ta dũng cảm đối đầu với bao nhiêu hiểm nguy trước mắt, thế nhưng lại không có can đảm đối diện với tình yêu. Chúng ta có đủ dũng khí vượt qua sóng gió, lại không có tự tin nhìn thẳng người trong lòng. Buông tay thứ xa vời, trân trọng điều trước mắt. Chúng ta không thể thay đổi được khởi đầu, nhưng có thể thay đổi được kết thúc, thế nên mới cần phải cố gắng. Chúng ta có thể thay đổi được kết thúc, nhưng không thể thay đổi được khởi đầu, vậy nên mới có cái gọi là định mệnh. "Hồi ức là đường, ngọt đến ưu thương." Vui lòng KHÔNG MANG ĐI KHỎI ĐÂY ĐẾN BẤT CỨ ĐÂU.…
Basorexia (n): Cảm giác khao khát được hôn một người. "Cảm giác muốn hôn người ấy càng ngày càng lớn thì biết làm sao bây giờ?"Vũ trụ hỗn loạn của My Tee và Fish Upon The Sky. Tình trạng: đang tiến hành Nhân vật không thuộc về au nhưng fanfic này thuộc về au. Vui lòng không sao chép, chuyển ver, re up, hay mang đi đâu khi chưa có sự đồng ý.…
Nó kể về con đường chinh phục 1 người lạnh lùng Nếu thấy nhạt thì cho tui cái í tưởng chứ tui hay bí lắmNhớ vote nếu thấy hayTui hết ảnh bìa mới để vậy…
Ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt ngọt...*LƯU Ý*: bot lo sỉmp top…
"Không duyên lại chẳng có nợ" lmhp's stories༼ つ ◕‿◕ ༽つ…
Xôi thịt ngon lành.⚠TỤC TĨU. AI KHÔNG ƯA THỂ LOẠI CỤC SÚC NÀY ĐỪNG VÀO.⚠Maybe có phần kế.…
Những thứ từ trên trời xuống dưới đất, từ trong ra ngoài,... mà bạn nghĩ ra và cứ hoi thì tui sẽ trả lời :3 Note 1: Không liên quan tới 18+ Note 2: Hết! Bắt đầu hỏi đi bạn :)))…
chat fic vui thôi(nhớ check tag cp nha :3)…
về những cảm xúc của bản thân...cũng có thể là những phút ảo tưởng làm cho bản thân cảm thấy vui vẻ hơn, mình chỉ viết để đấy thôi hi vọng là sẽ không ai đọc được những dòng ngu ngốc bên trong.…
Cũng là Ngôi Trường Xac' Sông' nhưng ở đây là 1 rừng muốiGwinam - CheongsanNamra - onjoVà 1 số cặp khác ( sau này đọc sẽ bt , bh công bố cặp chính :))) )…
ilysem choi wooje nghiện mùi của anh moon hyeonjoon lắm thiếu nó là mất ăn mất ngủ!! warning : không phải abođang thi ielts ae chờ tôi…
Đây là tác phẩm đầu tay của mình nên mong mọi người chiếu cố thêm~ Mỗi tuần mình sẽ cố gắng up một chap! Mấy thím đọc vui vẻ☀️ Thân❤️…
Redamancy
" vì sao hai người lại làm như vậy chứ? " Tịch Nhiễm ngồi rạp xuống sau cánh cửa, trước mắt cô là cảnh hoan ái của bạn trai và ả bạn thân cô, là hai người mà cô hết mực tin tưởng. Nước mắt tuôn trào, cô che miệng khóc, mặc cho bên trong căn phòng kia có những âm thanh mờ ám đang phát ra, khiến cho người khác nghe thấy phải tai đỏ tim đập. Phải rồi, Tịch Nhiễm cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì đã luôn tự lừa dối bản thân mỗi lần thấy Vân Song không về phòng cả đêm, gọi Thừa Tước nhưng không nhấc máy, và những lần vô tình đọc được những tin nhắn của hắn và ả. Vậy mà cô vẫn luôn ngu ngốc bao che giúp ả đến phòng của bạn trai mình mỗi đêm, tưởng Vân Song ở cùng với bạn trai của cô ấy mà ai ngờ lại đang dây dưa cùng với chính bạn trai của cô? " Chắc là không phải vậy đâu, cậu ấy đã nói là không có gì rồi, chắc là hai người chỉ đang đùa thôi mà...phải không?" Nhưng thực tế đang trước mắt cô, ở trong căn phòng kia, trên chiếc giường kia, là bạn thân của cô và hắn, người đã nói chỉ yêu mình cô, đã cùng cô thề non hẹn biển, đã nói một ngày nào đó sẽ khoác lên người cô một bộ váy cưới trắng tinh khiết, sẽ đeo lên ngón tay cô một chiếc nhẫn màu vàng đồng... -------- " Chúng ta chia tay đi! " cô cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong. Cô muốn khóc lắm, nhưng lại không thể, vì cô đã tự nhủ với lòng mình, hắn không đáng để cho cô phải rơi thêm một giọt lệ nào nữa.--------- " Tôi thích em "Cô sững sờ, người vừa nói ra câu đó lại chính là giáo sư của cô, Dịch Cảnh Lăng?!…
Tác giả: Mona Al MarshoudDịch: Trần Diệu AnhThể loại: Tiểu thuyết lãng mạnNgôn ngữ gốc: Tiếng Ả Rập---- Trích đoạn:Và rồi, bằng tất cả niềm hãnh diện với trọng trách mà mẹ trao cho, tôi hì hục chuyển lại giường của Raghad sang phòng của cha và mẹ. Khi tôi quay trở lại chỗ mà cả nhà đang quây quần cùng nhau, tôi nhận ra Raghad đã thiếp đi tự bao giờ. Trông cái cách con bé ngủ mới yên bình làm sao. Chắc hẳn nó đã mệt mỏi lắm, nhất là sau khi dành cả một ngày trời để gào khóc như thế.Có lẽ tôi cũng nên đi ngủ sớm thôi. Sự mệt mỏi đã thấm vào tận xương tủy tôi rồi, có lẽ thế. Ừ, phải rồi, có lẽ là như vậy đấy.…