atsh | người yêu cũ
người yêu cũ thôi mà? có gì đâu phải sợ.…
người yêu cũ thôi mà? có gì đâu phải sợ.…
Ghét của nào trời trao của đó, oan gia ngõ hẹp là những câu nói dành cho Quang Trung và Thái NgânTừng ghét cây ghét đắng đối phương nhưng cả hai lại yêu người kia mà chẳng dám nóiSẽ ra sao khi họ lại cùng một nhóm và cùng một liên quân nhỉ???…
Có những giấc mơ lặp đi lặp lại như định mệnh, như những mảnh vỡ ký ức từ một nơi xa xăm mà ta chưa từng đặt chân đến. Hoàng Đức Duy - một chàng trai bình thường giữa dòng đời tấp nập và tẻ nhạt cứ mãi mang theo những giấc mơ kỳ lạ, nơi cậu gặp một người con trai tên Quang Anh. Họ bên nhau giữa những thời đại khác biệt. Duy yêu người ấy tha thiết trong từng giấc mộng, như thể đã yêu suốt ngàn năm... nhưng lần nào cũng tỉnh giấc ngay trước khi kịp nói một lời yêu.Cho đến một ngày, giữa đời thực phẳng lặng, Duy gặp Nguyễn Quang Anh - một người hoàn toàn xa lạ... nhưng trái tim cậu lại run lên như vừa tìm lại một điều đã đánh mất từ rất lâu. Đôi mắt ấy, nụ cười ấy, hơi thở ấy - tất cả đều gợi lại những gì trong mơ.Liệu định mệnh có thật? Liệu những giấc mơ kia là tàn dư của kiếp trước, hay chỉ là tiếng vọng từ trái tim chưa từng thôi nhớ nhung một linh hồn nào đó?Liệu có thể nào... một vết nhớ từ linh hồn đã vượt qua cả giấc mơ, để sống dậy giữa đời thực?…
"Chúng ta yêu nhau, không phải để chữa lành.Mà để cùng nhau chìm xuống, tận đáy."Quang Anh - Họa sĩ thiên tài từng đoạt nhiều giải thưởng, sau tai nạn mất đi người thân, sống ẩn dật trên gác xép và bắt đầu nghe thấy tiếng nói trong đầu.Đức Duy - Bệnh nhân tâm thần trốn viện, từng là học sinh giỏi, hiền lành, ngoan ngoãn, nhưng sau một vụ việc không ai nhắc đến, cậu biến mất khỏi xã hội.Hai kẻ điên - một người vẽ, một người viết - tìm thấy nhau trong một căn phòng khép kín với ánh đèn mờ và tường dán đầy tranh máu.Họ yêu nhau.Nhưng tình yêu đó không kéo họ lên.Mà kéo họ xuống sâu hơn. Vào một cơn mê đẫm máu, nơi không có đúng - sai, chỉ có bản năng, chiếm hữu và khát vọng được tồn tại trong tâm trí người còn lại.Đây không phải một câu chuyện chữa lành.Không ai được cứu.Không ai tốt.Chỉ có hai linh hồn méo mó, nhìn thấy bản thân mình trong sự điên loạn của đối phương - và yêu nhau, như yêu chính phần xấu xí nhất trong mình.…
Chuyển verTác giả gốc: Charmaine104---------"Chú Dương ơi, Kiều thích chú Dương lắm!""Thích là phải cưới chú đấy nhé."---------"Chú Dương, chú Dương""Bé nhỏ gọi gì chú?""Chú đẹp trai làm Kiều ngại thoi~"---------"Trần Đăng Dương ngu ngốc, thế mà cũng tin đến tận bây giờ.""Yêu em là chuyện ngu nhất đời tôi rồi"---------…
Nguyễn Quang Anh một câu chàng trai lúc nhỏ đi thi The Voice kids và đạt được giải quán quân và gặp được cậu em chỉ mới 11 tuổi và gắn kết với nhau từ đó họ cùng nhau ngày một đi lên..Hoàng Đức Duy là mooth chàng nhóc rụt rè cũng muốn thử sức đi thi The Voice Kids và gặp được một cậu anh lớn hơn mình 2 tuổi và chính xác hơn là 13 tuổi.. Và lúc đó em đã dính anh từ lúc đó…
"Khi em lớnTrước mắt em là bầu trời trong xanhEm cứ vô tư chạy đi thật nhanh nào có biết được...Khi em lớn..."Em là kết tinh của tình yêu thương của ba và mẹ Tình yêu ấy ra đời với đôi mắt long lanh như cả bầu trời sao Tuy vậy nhưng tại sao bà nội với ba lại gọi em là sao chổi thế? Tác giả: Phương NghiThể loại: Vườn Trường, bạo lực học đường, SE, HE, ABOYếu tố: kinh dị pha lẫn hiphop⚠TẤT CẢ CHỈ LÀ "TIỂU THUYẾT"⚠Nhưng dựa trên những câu chuyện có thật của tác giả…
warning: Mafia ver, lowercase, tất cả nhân vật đều có thật nhưng câu chuyện trong này không có thật, OOC, tục,..writer: thùy liễu…
2025 :Các em đều có một gia đình bất hạnh, giảng viên thì vừa ly hôn vợ của mình. Trùng hợp, bọn họ đều quen nhau. Một ngày đẹp trời, bọn họ đi chơi trúng ngày mưa, khi một tia sáng rớt xuống thì mở mắt ra đã thấy ở một nơi khác.…
: "kiều em qua nhận nhiệm vụ cho em kìa , em được anh Big giao nhiệm vụ làm giáo viên luật của trường đại học luật đấy!!!": hả gì? nhưng m-: " nhanh lên!!!!": ờ ờ chờ tí…
thanh pháp trúng tuyển vào trường điểm của thành phố, bị đăng dương thu hút từ cái nhìn đầu tiên.hành trình thanh pháp kéo đăng dương ra khỏi sự tự ti. nhật ký tuổi trẻ và tương lai của đăng dương, thanh pháp, quang anh, đức duy, thành an, minh hiếu.…
atsh theo phong cách phim 3xu tung của 🤞warning: thiếu gia thất lạc, rich, lowercase, tất cả nhân vật đều có thật nhưng câu chuyện trong này không có thật, OOC, tục,..…
Chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả Tác giả gốc: ween_004Game thủ x Fan"Trong ánh mắt anh có ánh sáng của vinh quang. Trong tim anh có ánh dương của cuộc sống - Thanh Pháp"❗Truyện hoàn toàn dựa trên sức tưởng tượng và không có thật, yêu cầu không áp dụng vào thực tế.❗Được lấy cảm hứng từ một bộ phim và được tác giả gốc vặn óc suy nghĩ.…
"thấy chưaaa tao nói là đúng mà""vãi chó? thằng sơn liều vậy ba""cả thằng dương với ngân cũng vậy nữa kìa"…
TRUYỆN CHATau: ZenoSociuuMình là Khánh truyện này mình chỉ hỗ trợ đăng lại thôi nhé nhưng nếu bạn bạn có góp ý thì cứ đóng góp nhé…
Tòa nhà Anh Trai Say Hi - nơi các CEO quyền lực không chỉ tranh giành hợp đồng mà còn "đấu đá" vì tình yêu.Dương, Hùng, An, Hiếu, Sơn, Hào, Hải Đăng, Hùng Huỳnh, Quang Anh, Đức Duy, Trường Sinh và Tú - mỗi cặp một màu, một câu chuyện, một kiểu yêu cực "hỗn".Drama, hài, ngọt, dỗi, giận, yêu và... đấm đá lẫn nhau.…
"Vì anh và em sống trong hai thế giới quá khác nhau. Anh luôn phải đuổi theo thứ gọi là trách nhiệm, là cơm áo gạo tiền, còn thế giới của em là những tháng ngày vô tư không phải lo nghĩ điều gì xa xôi cả. Chính vì khoảng cách giữa hai ta quá lớn, khiến cho mối quan hệ cũng ngột ngạt dần. Thôi thì mình dừng lại, xem như một cách giải thoát cho nhau..." _______• Idea by: @cemld1 (tiktok)…
"thằng dương nó là cờ đỏ di động biết đi đó""ủa chứ thằng hào greenflag quá?"…
warning: textfic, lowercase, tất cả nhân vật đều có thật nhưng câu chuyện trong này không có thật, OOC, tục, Mercenary/ Mafia ver,..writer: thùy liễu…
˚⊹_˚⊹_˚⊹Dưới tán bàng xanh mướt, bóng lá rơi lả tả trên mặt sông lăn tăn gợn sóng. Duy ngồi đó, như ngày xưa, nhưng không còn là cậu bé hồn nhiên nữa. Trái tim nay đã hiểu, rằng mình đang đợi. Đợi một bóng hình đã từng quen gọi bằng hai chữ dịu dàng: *anh Quang Anh.*Đợi tiếng trách móc pha lẫn nũng nịu mỗi lần sai. Đợi cái siết tay nhẹ hẫng mà bền chặt. Đợi cả dáng người từng cúi đầu tỉ mỉ thức suốt đêm, chỉ để tết cho cậu một chiếc kẹp tóc nhỏ xíu.Thế nhưng, càng đợi, ký ức càng trở nên mong manh. Giọng nói ấy đã mờ đi, khuôn mặt ấy cũng chỉ còn là khối sương khói, lẩn khuất như một giấc mơ mùa hạ. Một giấc mơ thoáng qua trong giấc ngủ trưa oi nồng, để lại dư âm ngọt ngào xen lẫn nhói buốt.Duy chẳng biết bây giờ anh ở đâu, đang làm gì, có còn nhớ đến một kẻ ngày xưa luôn chạy theo sau bóng lưng ấy không. Chỉ biết rằng nỗi đau vắng anh vẫn nằm đó, âm ỉ như ngọn lửa bị vùi sâu dưới tro, chẳng tắt bao giờ.Duy thở dài. Gió đưa nhành bàng khẽ lay, chạm vào mái tóc. Cậu khẽ gài lên đầu chiếc kẹp tóc cũ kỹ, món quà bé nhỏ mà anh từng trao. Rồi khẽ ngân nga một khúc hát, giọng hòa vào làn gió mỏng, lan xuống mặt sông lăn tăn.Trong câu hát ấy, có một lời thì thầm như vết cắt:"Hạ này... không có anh."˚⊹_˚⊹_˚⊹…