[RhyCap] Dưa Hấu
em bổ dưa hấu cho quang anh ăn nhéđứt tay em thì saothì quang anh chăm ạ…
em bổ dưa hấu cho quang anh ăn nhéđứt tay em thì saothì quang anh chăm ạ…
textfic, ooc, fanfiction, lowercase.…
"này, sau mấy mươi năm nữa mình sẽ thế nào trong mắt nhau hả anh?""mày khùng quá, ngủ đi, tao yêu mày"…
PLS KHÔNG ĐEM TRUYỆN CỦA TUI ĐI BẤT CỨ ĐÂU, NẾU CẦN HÃY IB HOẶC CMT VÀO TRUYỆN CHO TUI BIẾT Ạ 🙏🙏🙏…
• Đây là fanfic về RHYCAP ! • Truyện có yếu tố 🔞 không thích vui lòng click back ngay bây giờ!• Tất cả cốt truyện đều là tác phẩm của trí tưởng tượng vui lòng không làm theo, cổ suý hay truyền bá sai sự thật.• Vui lòng không copy, reup, chuyển ver trên tất cả các nền tảng khi chưa có sự đồng ý của tác giả.Xin cảm ơn…
Your hair is winter fireJanuary embersMy heart burns there too…
Biết tin gì chưa?Sao tối cổ vậy? Tin đó đúng hot luôn, lên hot search mấy tháng liền.…
"Nguyện làm hướng dương để mãi hướng về em"…
Trong một ngôi làng nhỏ ven biển, nơi sương mù phủ trắng mỗi sáng và sóng gầm như tiếng người than khóc, người ta vẫn truyền tai nhau về một gã săn cá trẻ tuổi, đẹp đến kỳ dị sống một mình giữa căn nhà hoang chênh vênh bên ghềnh đá.Hắn không ai thân thích, không ai biết tên thật... Người ta gọi hắn là Quang Anh - gã săn cá.Đôi mắt hắn sâu hút như đáy biển đêm, bàn tay lúc nào cũng vương mùi tanh nồng, còn khóe môi... Luôn giữ một nụ cười nửa miệng như thể đã biết trước cái chết của người đối diện.Một ngày, Duy - một chàng trai trẻ từ thành thị, trở về ngôi làng nơi mẹ cậu từng sinh ra để tìm lại một phần quá khứ đã bị chôn vùi, và trốn chạy khỏi mối tình cũ đầy phản bội.Nhưng Duy không hề biết, trong hơi muối mặn và màn sương bạc đầu ấy, cậu sẽ sa vào một tình yêu nguyền rủa... Với chính gã săn cá mang ánh mắt của oan hồn.Gã nói:- "Đừng yêu anh. Vì anh đã chết từ lâu rồi.Chỉ còn lại một lời nguyền trôi lềnh bềnh trên mặt biển."Duy bật cười, nhưng trong ánh mắt cậu có gì đó vừa cam chịu, vừa quyết tuyệt:- "Vậy thì em sẽ là đại dương, chôn vùi nỗi chết của anh."Nhưng tình yêu ấy không phải chuyện cổ tích.Đằng sau ánh mắt dịu dàng của Quang Anh là những oan hồn trôi dạt, là tiếng gào rú của những người yêu hắn rồi chết trong đêm trăng đỏ.Sau mỗi kỳ trăng, lại có một "người tình" biến mất, để lại vệt máu loang từ cửa biển lên tận bờ cát trắng.Duy bắt đầu nghi ngờ. Và rồi một đêm mưa, cậu phát hiện ra một bức tranh cũ giấu trong căn nhà hoang, phủ đầy bụi và mạng nh…
tên: em ơi, em còn ở đây không? rhyder x captain *lưu ý: lowercase. *truyện chỉ tồn tại trên Wattpad.…
Chỉ là chút idea đc tham khảo từ rất nhiều nơi…
truyện không có thậtcó cảnh H ko hay có thể lướt qua…
" nơi tâm hồn được thoả sức bay nhảy"…
Trần Phong Hào và Đặng Thành An là hai anh em cùng mẹ khác cha. Năm lên 10, Trần Phong Hào là anh, được ba mẹ hứa hôn cho nhà bạn thân-nổi tiếng giàu có khắp vùng-của mẹ. Ngày hôm sau, Đặng Thành An là em cũng không thoát khỏi kiếp nạn 'bị gả' cho nhà bạn thân-có tiếng là đại gia-của ba. Hai anh em lần đầu gặp chồng tương lai của mình vào năm 12 tuổi. Mới có chút éc, biết yêu đương là cái vẹo gì đâu, nên đâm ra cả 4 đứa không đứa nào ưa nhau. Chặng đường tương lai của 4 con người ngược tính nhau sẽ như thế nào? Tác giả không biết, cậu vào đọc thử đi nhé! 🫶💝…
‼️R18!! | OverAged ."chú có yêu cháu không?""...có.."…
Anh Quang Anh mê em Đức Duy khoa mĩ thuật " Tìm Quang Anh hả ? "" Ra khoa mĩ thuật ấy "Múa bút bởi 02w…
- Quang Anh làm gì đó?...- Sao hỏi không trả lời?...- Cậu khinh thường tôi sao? ...- Này ( đẩy vào vai )."Gì""Không thấy đang đeo tai nghe à""Phiền"Quang Anh 18 tuổi là sinh viên năm hai của ECAL - ngôi trường nghệ thuật danh giá nằm giữa lòng Lausanne thanh bình. Cậu thường ngồi bên khung cửa sổ tầng ba của xưởng vẽ, nơi nắng sớm xuyên qua từng lớp kính trong, đọng lại trên mi mắt và mái tóc nâu mềm như sương mờ tháng Ba.Người ta hay bảo Quang Anh giống như một nét cọ lướt nhẹ không ồn ào, không sắc sảo, nhưng cứ thế len lỏi vào tâm trí người khác. Trong lớp học đầy tiếng nói chuyện sôi nổi, cậu vẫn luôn là người ngồi lặng lẽ, phác họa từng chi tiết nhỏ nhất trên tờ giấy trắng, tựa như đang lắng nghe một bản nhạc chỉ mình cậu nghe thấy.Có lần, giảng viên hỏi: 'Vì sao em chọn theo nghệ thuật?'Cậu đáp nhỏ, mắt vẫn không rời nét chì: 'Vì em muốn giữ lại mọi khoảnh khắc đẹp đẽ, trước khi chúng trôi đi như tuyết tan trên mái nhà tháng Tư._Người ta bảo St. Moritz là nơi dành cho những kẻ có tiền hoặc có ước mơ. Đức Duy không có cả hai.Cậu từng học Kỹ thuật tại một trường đại học lớn nơi mà mọi giấc mơ bay xa được vẽ nên bằng lý thuyết và những con số. Nhưng rồi một ngày đầu đông, cậu lặng lẽ rút hồ sơ, mua vé tàu đêm về phía Graubünden, mang theo duy nhất một chiếc vali và một email xác nhận làm việc tạm thời tại trường đua ngựa White Turf.White Turf không giống bất kỳ nơi nào cậu từng biết. Băng tuyết trắng xóa trải dài, ngựa đua phi băng băng qua mặt hồ đóng băng, và những bước chân người lạ.…
không áp đặt lên người thật không toxic ,không tiêu cực có những từ hỏi tục nội dung hoàn toàn không có thật vì đây chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng…
There's this one more thing, I'll show you come with me.…
gió trời thổi nhẹ, đung đưa những cành sử quân tử đầu làng, nơi có đôi tình nhân đang say sưa ngắm nhìn trời caoooc, lowercase…