Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Em đã yêu một trap boyHắn bỏ em để theo một người khácQuá điên cuồng yêu hắnEm bị ngốc Cũng bởi vì ngốc Em gặp được anh Anh cho em hạnh phúc ...Truyện đầu tay ✋, viết để thoả mãn niềm đam mêHẠN CHẾ RCMT/G : Pean 🍑Lưu ý:Truyện có sự góp mặt của một số idol khác , không thích xin đừng buông lời cay đắng Thể loại: Ngọt , ngược nhẹ , ít H , HETruyện lấy bối cảnh Việt Nam những năm 9x Hanh - Quốc Cảm ơn đã ghé thăm, không vừa lòng xin hãy góp ý…
Thanh và Vũ gặp nhau vào một chiều cuối hạ, trong ráng chiều tháng 6 buồn tênh, mắt chạm mắt, tay chạm tay, họ bồi hồi nâng niu những giọt tình thuần khiết. "Xin hãy cho anh được yêu em thêm lần nữa""Một lần và mãi mãi" _______Ngược một chút rồi thôi.…
Truyện này mình chỉ đăng để coi offline, chưa có sự cho phép của nhà edit.!!!Thể loại: Kinh dị, khủng bố, vô hạn lưu, dị văn truyền thuyết, tính cách hiếu kỳ tinh thần có vấn đề công × nhát gan nghiêm túc thụTình trạng: Hoàn (111 chương & 2 phiên ngoại)Văn án:Những kẻ có tính cách hiếu kỳ thường truyền tai nhau một vài câu chuyện kinh dị, có chuyện kể về một vị bá tước dùng máu tươi của trinh nữ để níu kéo vẻ thanh xuân, có chuyện lại kể về một đêm hội đàm trong ký túc xá của trường Đại học, có chuyện về bạn...có chuyện về tôi, về tất cả chúng ta.Trong mỗi câu chuyện kinh dị sẽ luôn có kẻ A may mắn trốn thoát, và cũng sẽ có kẻ B C D xui xẻo chết thảm. Mà những câu chuyện kinh dị này sẽ được truyền lại từ lời kể của kẻ may mắn A ấy, không chân mà chạy, tin đồn lan nhanh, sau đó được ghi chép vào "Quyển sách kinh dị".Vào cái ngày mà Sở Dương Băng vô tình rút ra một quyển sách trên giá sách thư viện, từ đó về sau đã trở thành nhân vật A B C D của quyển sách này.Để trở thành kẻ may mắn A mà không phải là B C D xui xẻo, tín ngưỡng trong cuộc đời của Sở Dương Băng chính là: cái cần sợ thì phải sợ, tuyệt đối không cố quá thành quá cố.***…
Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?Bao giờ tôi hết được yêu vì,Bao giờ mặt nhựt tan thành máu,Và khối lòng tôi cứng tợ si?Họ đã xa rồi khôn níu lại,Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa...Người đi, một nửa hồn tôi mất,Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?Sao bông phượng nở trong màu huyết,Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?…
Tử quá một hồi sau,Trăn Trăn quyết định làm nhà ấm đóa hoa.Ỷ vào cấp trên ba cái ca caMuốn gió được gió, muốn mưa được mưa,Nũng nịu đại tiểu thư, trừ bỏ mỹ mạo sẽ không khác .――――――Thịnh truyền tạ tướng quân sát phạt quyết đoán, mạnh mẽ vang dội, chinh chiến sa trường, quyền khuynh hướng dã.Ở nhà cũng là cái sủng muội cuồng ma....Sau lại biến thành sủng thê cuồng ma…
Vòng xoáy khiến ta lao vào mà không có lối ra, đôi khi, mắt thấy tai nghe, chính mình cảm nhận cũng chưa chắc là sự thật. "Không phải là em không muốn tin anh, là do anh không có đủ sự tín nhiệm để em có thể đặt niềm tin nơi anh lần nữa."....Đến cuối cùng định mệnh mang ta đến với nhau, là một quyết định sai hay đúng?....…
Sẽ ra sao nếu cả hai đều yêu đối phương đến điên dại. Họ sẽ làm nhưng gì để bên đối phương. Liệu họ có thể níu giữ được đối phương không?Thể loại : ABOCp chính : JoongDunkDunk cậu bé có mùi hương của trầm hương mùi hương dễ chịu.Joong hắn người khá lạnh lùng và tàn nhẫn. Nhưng hắn lại có mùi của tuyết tùng có thể nói hắn là Alpha cấp S.…
Không có gì...con Au này lười nghĩ ra tiêu đề quá, hụ hụ ;;-;;)Có thể có H, SM ? Nói chung là khi nào cao hứng tôi sẽ viết H, hì hì ;))Lưu ý!!Không chấp nhận những thành phần đi đục thuyền nha ~Con Au này ăn mặn, đừng ai trách nó =))…
✉️ ᐟᐟ 𝐰𝐚𝐫𝐧𝐢𝐧𝐠: 𝐲𝐚𝐧𝐝𝐞𝐫𝐞, 𝟏𝟖+, 𝐝𝐞𝐭𝐞𝐧𝐭𝐢𝐨𝐧, ... reader ở đây là phái nữ, không có nhu cầu chuyển ngôi. trong tập lấy tên hán để dùng . Long Đảm: Rindou '; Lan: Ran . và chỉ viết về hai người ấy, không thích nhân vật thì có thể rời đi, không ai níu lại cả. Vui lòng không đánh cắp nội dung của mình lẫn ý tưởng.…
Tôi và anh ấy bên nhau 3 năm ,anh ấy từng bảo không cần cả thế giới này biết chúng ta yêu nhau chỉ cần 2 ta bên nhau hạnh phúc là đủ rồi . Tôi ngu ngốc tin vào tất cả lời nói của anh ấy cứ ngỡ sẽ mãi mãi hạnh phút bên nhau. Nhưng .... cái gì là răng long đầu bạc cái gì là chỉ cả 2 là đủ , trái tim tôi như vỡ thành từng mảnh vụng khi thấy anh cùng cô ta ân ân ái ái trên chiếc giường của cả 2, khoảng khắc ấy tim tôi như vỡ vụng . Mọi kí ức như biến thành mảng vụng sắc nhọn đâm thẳng trai tim tôi ,anh bảo " anh ấy chỉ muốn thử cảm giác giống những nam nhân bình thường khác ,làm sao mà nam với nam có thể cơ chứ, " Anh ấy không muốn cho mọi người biết về chuyện của cả 2 bởi vì điều đó sẽ khiến ba anh tức giận...Tôi chợt nhận ra rằng mọi thứ chỉ có mình tôi ảo tưởng ,liệu rằng "Nam với nam lại mất mặt thế sao ? "Tôi từ bỏ rồi .... không níu lấy nữa .... nhưng định mệnh thật là trớ trêu khi cho chúng ta gặp nhau bằng cách này ...…
Thể loại: Tự sáng tác, hào môn thế gia, sủng-ngược.Văn án.Có một tình yêu gọi là định mệnh, gặp gỡ cô từ rất nhiều năm trước, yêu cô cũng đã lâu nhưng chưa bao giờ anh dám nghĩ sẽ có ngày hai người về một nhà.Có một tình yêu gọi là chờ đợi, anh đợi cô lớn lên, đợi một ngày người yêu của cô biến mất trên thế gian này, đợi cô cho anh một cơ hội để anh có thể gần gũi với cô.Và cũng có một tình yêu gọi là đau thương, chấp nhận những thất bại, chịu đựng không biết bao nhiêu là đau đớn nhưng vĩnh viễn chẳng thể buông tay."Em đừng có ở đấy mà nằm mơ, tôi tuyệt đối không ly hôn với em, tuyệt đối không để em rời khỏi tôi."Một ngày, người tình bất ngờ của cô trở về, ác mộng của anh đã bắt đầu: cô muốn ly hôn. "Chúng ta hiện giờ có tốt đẹp hay không, anh không phải không biết? Tại sao lại cố chấp níu kéo như vậy?"Anh bất giác cười nhạt hai tiếng, cuối cùng mới lên tiếng trả lời."Vậy đi, cứ tiếp tục thôi, hai chúng ta cứ dây dưa cả đời, cứ thế mà giày vò nhau đi. Cả đời này, em nằm mơ mà rời khỏi tôi."…
Sau một vụ tai nạn Junhyung rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Linh hồn anh rời khỏi thể xác tiếp tục *sống* trên trần gian. Anh có thể nghe, nhìn mọi vật nhưng điều ngược lại ko xảy ra - tức linh hồn anh trở nên vô hình trước mắt con người, họ ko nghe thấy anh nói và cũng chẳng thể nhìn thấy anh. Người duy nhất có khả năng nhìn, nghe, chạm vào Junhyung là Yoseob - một người hoàn toàn xa lạ với Junhyung. Yoseob đã yêu Junhyung ngay phút giây đầu gặp mặt vì vậy cậu quyết tâm giữ anh lại bên mình dù biết rằng tình yêu này thật khó khăn với cậu !...Junhyung là một hồn ma dù thể xác anh vẫn *sống*. Tuy vậy Junhyung ko biết về sự tồn tại của thân xác mình. Anh hoàn toàn quên những chuyện xảy ra trước tai nạn, ko nhớ nổi mình là ai và anh cho rằng bản thân đã chết. Yoseob là người duy nhất trò chuyện được với anh nên anh quyết định ở cùng cậu cho đến khi có thể biến mất hoàn toàn...Liệu Yoseob có làm cho Junhyung yêu cậu ?Liệu Junhyung có trở về với thân xác thật sự ?Liệu cuộc sống sau này của họ sẽ ra sao ?...…
Tác giả: Nga B@ (SunshineBeanie)Chuyển Ver: Vương ÂnLink gốc: https://www.wattpad.com/story/80082071-fanfic-th%E1%BA%BF-th%C3%A2n-chanbaek-t%E1%BB%89nh-m%E1%BB%99ng "SeIn yêu anh, anh cũng yêu anh ấy. Và, em cũng yêu anh. Anh vì anh ấy mà đau lòng đến độ này, tại sao anh không nghĩ cho em? Em cũng biết yêu, cũng biết đau lòng, em cũng như bao nhiêu người khác thôi. Vậy mà anh lại xem em như một tảng đá không hề có cảm xúc gì, anh sẵn sàng chà đạp em. Có lẽ, người chết phải là em mới đúng. Em là kẻ thừa thãi, là kẻ xấu xa, em không đáng sống. Trong mắt em, anh là cảnh đẹp nhìn mãi không chán, nhưng trong mắt anh, em là cái gai anh dùng mọi cách mà không thể nhổ bỏ được. Thật sự em cũng chán ghét bản thân, chán ghét cuộc sống này lắm chứ. Nhưng em lại không thể chết được. Em sống một cách hèn hạ như vậy cũng chỉ để níu kéo thế giới này, bởi trong thế giới này có anh."…
Thể loại: Ngôn tình, nam cường, nữ cường, xuyên khôngTình trạng: chưa xác địnhNội dungTrích: _Mỗ nam nào đó nhìn mỗ nữ nào đó phẫn nam trang đi long ngong ngoài phố đen mặt:"Chết tiệt! Sau này đem nàng về nhốt lại" _Mỗ nữ nào đó mặt phượng xinh đẹp liếc mỗ nam:"Mõi mắt mong chờ a"~~~~_Mỗ nam lạnh lùng tuyên cáo: "mệnh nàng mệnh ta tổn hại nàng ắt trả đại giới" _Mỗ nữ trầm lạnh:"Cứ thử chạm cái tay bẩn thiểu của người vào người hắn-ta sẽ khiến ngươi biết thế nào là âm ti"Ngàn năm chờ đợi, ngàn năm thương nhớ, mong chờ duyên kiếp trở về, gặp lại xác định nhất thế nhất nhân, sủng ái, nâng niu, bảo hộ nàng đời đời kiếp kiếp....Ngàn năm thất lạc, chớp nhoáng một cái tiền kiếp, duyên kiếp đã định, xuyên về gặp lại, xác định nhất thế nhất nhân , đời đời kiếp kiếp day dưa, bá đạo độc chiếm một cái nam nhân, nắm tay đưa mắt nhìn nhân thế, tiêu diêu đời đời kiếp kiếp.....☺️Này truyện ta tự viết, mị nào đọc thấy không hợp ý thì làm ơn góp ý chớ đừng chửi rủa ta a~~~…
Trần Nhật Linh, 26 tuổi là một bác sĩ chuyên khoa phẩu thuật hồi sức tập sự đang trong một ca trực đêm hằng ngày tại bệnh viện, nghe được thông tin từ bố là mẹ đã bị mất tích trong 1 vụ tai nạn giao thông. Nhật Linh quyết định đến hiện trường để tìm hiểu và không may sau đó bị tai nạn giao thông và cậu được đưa đi cấp cứu sau khi được người dân gần đó phát hiện. Dù các bác sĩ đã nỗ lực cứu vãn nhưng cậu đã được báo cáo là tử vong. Tuy nhiên, cậu chỉ bị đánh mất 2 phần hồn và may mắn phần hồn còn lại chứa sức mạnh đã níu giữ mạng sống của cậu. Cậu tỉnh dậy bên trong nhà xác và gặp được Vũ Thị Lan Ngọc, 25 tuổi là nhân viên đang trực tại đó, khi chưa hiểu chuyện gì xảy ra họ đã bị tấn công bởi những oan hồn chứa đầy âm khí vất vưởng, qua đó, Nhật Linh vô tình thức tỉnh được sức mạnh bí ẩn bên trong phần hồn còn sót lại mà cậu không hay biết. Sau mọi chuyện, cậu được bố cậu, người đã hiểu hết tất cả mọi chuyện đã đưa cho một quyển sổ từ tổ tiên và căn dặn cậu hãy đi tự tìm sự thật về bản thân và hoàn thành sứ mệnh tìm lại được linh hồn và hài cốt của mẹ cậu.…
Cùng là con người tại sao cô phải chịu khổ cực trong khi người ta vô cùng sung sướng. Cùng là phụ nữ, tại sao cô bị vùi dập, tại sao cô chịu phũ phàng trong khi người khác được nâng niu. Cô thật không hiểu, nghĩ mãi đến cùng cô cũng không hiểu. Và rồi cô gặp anh. Có lẽ đi hết cuộc đời này cùng anh, cô cũng không hiểu cái gì gọi là công bằng, cái gì gọi là tình yêu nhưng cô hạnh phúc. Có một người như anh ở bên, cô không hề thấy an toàn. Nhưng chỉ có anh mới làm cho cô tất cả. Và rồi, sau cái vòng quay cuộc sống, yêu nhau... lựa chọn rời xa nhau hay yêu nhau... lựa chọn ở bên nhau, đâu mới là một tình yêu đúng nghĩa.…
Năm Ấy Có Một Thiếu Niên_____Năm ấy có một Tôn Tam Nguyệt, vô cùng vô tư, chẳng muộn phiền chuyện thiên hạ, chẳng quan tâm đến thế gian có xoay lưng với hắn hay không, cứ đường đường mà sống thật vui vẻ. Ấy thế mà thiếu niên nhiệt huyết ấy lại từ vô tư thành suy tư, ngày ngày uống rựu đến say ngất chỉ vì để quên đi một người, nhưng chẳng thể nào quên đi được." Tôn Tam Nguyệt của năm ấy đã chết rồi, thế nên....đừng tìm hắn nữa"____Năm ấy có một Trạch Thiên Vũ sống trên đỉnh núi Tư Âm. Là một kẻ tàn bạo, có tính cách lập dị, hắn xem thường tất cả, cho rằng mọi thứ đều không đáng để hắn trân trọng. Ấy thế mà không ngờ lại có một ngày, con người tự cao, tự đại ấy lại phải cúi đầu, quỳ xuống cầu xin kẻ khác chỉ để giữ lại mạng sống cho một thiếu niên đang hấp hối đang được hắn nâng niu trong lòng."Trước nay, bản tôn chưa từng nghĩ đến việc sẽ hao tâm, tổn khí đối với một tên tiểu tử phiền toái đã khiến ta phải vắt óc suy nghĩ nhiều đến mất ăn, mất ngủ. Ta thực sự ghét con người đó, chỉ muốn bóp chết hắn ta, nhưng tại sao ta lại không nỡ?"…
cô là đại tiểu thư của 1 gia đình danh giáhắn là vương tử của 1 tập đoàn lớn nhất thế giới định mệnh cho cô gặp hắncô đã yêu hắn .......nhưng đáp lại tình yêu đó ......là những lần lạnh lùng của hắn đói vs côkết hôn vs hắn chỉ là sắp đặt, hắn ko yêu cô. Cô cũng biết nhưng vẫn cố níu giữnhiều lần hắn đánh cô, mắng cô nhưng cô vẫn nhịnrồi hắn dẫn theo 1 cô gái khác về nhà và đuổi cô đi hắn nói: ''Nếu cô muốn tôi hạnh phúc , hãy biến khỏi nhà này''cô chấp nhận, vì người mik yêu mà ra đi, là cô tự đi nhưng sao giọt nước mắt cứ lăn xuốngrồi cô bị tai nạn xe khi đi trên đường. cô ko qua khỏi được cơn nguy kịch, cô ra đi một cách nặng nề, ko có hắn ở bên.cô đi rồi, chẳng phải đây là điều mà hắn muốn sao. vậy mà hắn lại ân hận hận rồi lại đau. Hận chính bản thân miktrước khi đi cô đã nói :"nế ra đi là hạnh phúc......"mún bít thì đọc tiếp nha:)…
Truyện: Thời Hạn Yêu Thương.Author: Trầm Tuyết Giai Thể loại: hiện đại, nữ cường,... Cô là Giang Nhược Mỹ, một người con gái mạnh mẽ. Dù vậy cô lại như chiếc gương thủy tinh, thể hiện ra biết bao nhiều tình cảm nhưng đổi lại là những vết nứt không thể chữa lành. Ngày qua ngày những vết thương chồng chất lên nhau. Bỗng một ngày khi đã đạt đến giới hạn chịu đựng, chiếc gương vỡ tan ra từng mảnh nhỏ. Cũng như trái tim cô giờ đây đã vỡ vụn, sẽ chẳng còn cánh cửa nào cho bất kì một ai bước vào thế giới nhỏ bé ấy nữa. Một khi gương đã vỡ nát rồi thì không thể nào lành lại được. Trừ khi đem nó đi nung chảy ra, tôi luyện nó thành một chiếc gương mới. Nếu thành một chiếc gương mới, cuộc sống cũng sẽ khác đi, cô sẽ làm lại cuộc đời của mình. Sẽ chẳng yêu anh một cách mù quáng rồi lại làm tim mình tan vỡ như những mảnh gương. Trái tim này đã chết, chiếc gương này đã vỡ. Liệu ai có thể cứu rỗi trái tim nhỏ bé này và nâng niu lấy chiếc gương mong manh? Ai thể bao dung tất cả, trở thành điểm tựa vững chắc cho người con gái ấy? Mời các bạn đón đọc! 24/7/2018…
Cp: Hà Lâm x Tư PhongCp phụ: Mộc An x Vũ Bảo ĐôngTag: Boylove, thanh xuân, học đường,...Giới thiệu: Mùa hạ nào còn tiếng ve sầu kêu. Khắp nẻo đường, trên những tán cây rợp bóng mỗi trưa hè. Ve ngân nga, tiếng gió thỉnh thoảng chạy qua rít gào một khắc. Sự ồn ào, song, cũng là sự yên bình trong khoảnh khắc. Đời người, thứ khó để lấy lại nhất gọi là thời gian. Nếu không thể trân trọng, chắc chắn nó sẽ vụt mất khỏi tầm tay. Một năm bốn mùa, xuân, hạ, thu rồi đông. Sẽ không có năm nào thay đổi, nó như một vòng luân hồi không có hồi kết. Vốn tưởng rằng cuộc đời sẽ thong thả mà trôi, ngày này qua ngày nọ, nhiều năm như một. Nhưng, cho đến mùa hè năm ấy, có những con người gặp nhau. Một sự tình cờ tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Song, chính họ cũng chẳng biết sự níu giữ ngày hôm ấy chính là định mệnh. Con người có sinh có tử, chỉ cần gặp được nhau là có thêm một lý do để biết trân trọng. Chính là, cuộc đời nói ngắn cũng không phải mà nói dài lại không đúng. Cho nên, nếu định mệnh để họ tìm thấy nhau, chắc chắn họ sẽ thuận theo tự nhiên mà ở bên, trân trọng, níu giữ, cùng đi hết một kiếp người.…