Cuốn Theo Làn Gió
Giữa khuông chiều hoàng hôn níu chân mây.Nghiêng lối hẹn mảnh trăng gầy thao thức.Màu tím nhớ ủ men say rạo rực.Nụ hoa hiền...Đan dệt ước mơ xanh.... - Giọt Mưa Thu -…
Giữa khuông chiều hoàng hôn níu chân mây.Nghiêng lối hẹn mảnh trăng gầy thao thức.Màu tím nhớ ủ men say rạo rực.Nụ hoa hiền...Đan dệt ước mơ xanh.... - Giọt Mưa Thu -…
- sao lại đối tốt với em như vậy?- anh nợ em một mạng, cần lấy thân báo đáp- thân anh? em không cần . cứ viết chi phiếu.- vậy anh nói lại. em nợ anh một mạng, em cần lấy thân báo đáp. thân thể em... ưm... anh rất cần , hơn nữa anh không cần chi phiếu. chỉ cần em...---------Thế giới ruồng bỏ họ khiến họ cô đơn đến tột cùng, ôm nỗi đau mà tìm đến vực thẩm. Trước lúc gieo mình vào nơi tăm tối, bàn tay người kia đã níu lại. Hai con người tìm thấy nhau như tìm thấy cả thế giới.- Em ở đây , anh cảm thấy thật tốt.- anh ôm em như thế em cảm thấy cả thế giới đều đang ôm em.…
mối tình thời cấp 3 của tôi và cậu trai ít nói, Nguyễn Dương Gia Huy-----------------------------------------------------Tôi chầm chậm đi theo bóng lưng của Huy Nguyễn xuống giữa sân trường. Cả người tôi run cả lên vừa níu lấy áo sơ mi trắng của nó vừa thỏ thẻ :-"Lỡ tí gặp, nó đánh tao thì làm sao đây Gia Huy ơi..?"Nó dừng ngay giữa sân làm tôi quán tính đi theo nó mà đập ngay mặt mình vào tấm lưng của Gia Huy. Mẹ nó, dính hết cả kem nền mới đánh.Gia Huy quay người lại nhìn vào mắt tôi. Đôi mắt nâu sẫm đó đẹp ghê.-"Hờ, nó đánh mày tay nào tao bẻ gãy tay đó của nó"-"Tao có cho phép ai động vào mày bao giờ đâu mà mày sợ cái gì hả Ngọc Ánh?"…
Im lặng mãi,rồi dần dần và chắc chắn sẽ quên nhau...Khi ấy chẳng ai phải nhọc nhằn níu giữ mối quan hệ bạn ko bạn,tình không tình,đẩy đưa nhau đau khổ.Buông xuôi nhưng chút it vẫn nắm giữ , Dù chẳng biết tại sao....-Thử đặt m vào vị trí "ngta" đi anh ! Để biết bây giờ "ngta" đang như thế nào ???-Thử khóc vì "ngta" 1 lần đi anh ! Để biết nước mắt mặn,đắng ra sao !!!…
Truyện được viết tùy hứng, chủ đề ngẫu nhiên, không có tam quan.Ngôn từ thô tụcTình trạng: On-goingSẽ không có miêu tả về giới tính, tên hay tuổi của các nhân vật một cách cụ thể, mọi người tự cảm nhận.Tùy từng chương sẽ là các góc nhìn và các chủ đề khác nhauKhông có lịch ra truyện cố địnhCmt với ngôn từ gây thù ghét t sẽ xóa truyện…
Anh vẫn nhớ...Có một cô gái hay cười, luôn quan tâm anh, và chăm sóc cho anh.Có một cô gái luôn luôn nũng nịu, hay hờn dỗi và đôi khi rất ngốcCó một cô gái vì anh mà làm nhiều điều...Nhưng cô gái đó lại đi rồi, cô ấy đã đi về nơi có ánh mặt trời, và ko quay lại....…
Nakahara Chuuya nhặt về được ba đứa trẻ, và kì lạ làm sao, chúng nó rất ham tiền, ý Chuuya là: tụi nó coi tiền là tất cả, có tiền là có mọi thứ."Money is the reason we exit". Tụi nó nói vậy đấy.(Vã Bias quá🥰)…
Em là vì sao sáng mà chị muốn bảo vệEm là mặt trời nhỏ chị muốn ôm vào lòngEm là ánh sáng trong đêm đen tĩnh mịchEm là tất cả mọi thứ chị yêu thíchBằng lòng nâng niu để đổi lấy nụ cười của em.…
em chấp nhận mập mờ với gã, bao nhiêu tháng và bao nhiêu năm. rồi cho tới một ngày em buông bỏ mọi thứ và chính gã là người níu em lại. @-lilviolet…
tớ chỉ viết những gì tớ nghĩ ngay lúc này, chỉ viết để kỉ niệm cho cuộc đời đáng nâng niu và trân trọng của anh, nhưng nỗi buồn to lớn ấy tớ chẳng thể tả được bằng lời, cuối cùng chỉ mong anh "hạnh phúc"…
Sẽ ra sao nếu như một ngày ánh dương mà bạn hằng nâng niu đột nhiên biến mất ? Sẽ ra sao nếu kẻ luôn được gọi là anh hùng đột nhiên xuất hiện ở bên mà người ta vẫn cho là phản diện ?…
Tại zì mê Cún Nho nên viết. Couple chính Cún Nho Couple phụ Thỏ Gấu,Mèo Dâu…
Trịnh Hàn Kinh và Tô Nguyên từng yêu nhau sâu đậm, cùng nhau bước vào hôn nhân với đầy hy vọng. Nhưng cuộc sống không chỉ có tình yêu. Những áp lực vô hình, hiểu lầm không thể hóa giải, cùng sự xa cách ngày càng lớn đã đẩy họ đến bờ vực tan vỡ.Cuối cùng, trong một buổi chiều lạnh lẽo, cả hai ký vào đơn ly hôn. Không ai níu kéo, không ai trách móc, chỉ lặng lẽ rời đi như chưa từng là tất cả của nhau.Tám tháng sau, họ vô tình gặp lại-Tô Nguyên giờ đây đã thay đổi, bình thản hơn, xa cách hơn, thậm chí còn xuất hiện bên cạnh một người khác. Trịnh Hàn Kinh cứ ngỡ mình đã quên, nhưng khi nhìn thấy người ấy mỉm cười với kẻ khác, lòng lại dậy sóng.Những tưởng chỉ là một cuộc gặp thoáng qua, nhưng số phận lại trêu ngươi khi cả hai buộc phải hợp tác trong một dự án quan trọng. Càng tiếp xúc, những ký ức cũ càng ùa về. Tô Nguyên lạnh nhạt, Trịnh Hàn Kinh bất giác bị cuốn theo.Tình cảm còn đó, nhưng quá khứ tổn thương vẫn chưa lành. Một bên cố tình né tránh, một bên không chịu buông tay. Đến khi Tô Nguyên gặp chuyện, Trịnh Hàn Kinh mới bất chấp tất cả để lao đến.Lần này, anh có thể giữ chặt người mình yêu hay không? Hay tất cả đã quá muộn màng?…
Năm ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói: "Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào." Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải tránh móng vuốt của Hà Lạc: "Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?"Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói: "Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?"Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc: "Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó."Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi găng tay của Hà Lạc ném đến, cười mà nói: "Lấy oán báo ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời."Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một: "Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, anh cũng muốn bên em cả đời."Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ ngần ngừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút, từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cất giữ cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh xuân.…
Nếu tình yêu của đôi ta là 1 vở bi kịch, tại sao tôi cứ hoài níu kéo nó?Nếu tình yêu của đôi ta là một sự điên rồ, tại sao em lại cứu rỗi tôi? Jennie...…
nhật ký yêu nhau của bạn và kang daniel.enjoy (*'▽'*)…
Nếu một con sói nâng niu người bạn đời hơn cả sinh mạng, đối với nó người bạn đời là tất cả. Rồi khi nó chạm được thứ móng vuốt sắc bén ấy kéo con mồi xuống để mà rơi vào cái tổ mà nó xây nên. Thì đó cũng là lúc nó bộc phát tất cả dục vọng, điên cuồng tham lam, chiếm hữu, thứ mà trước đây hắn nhắm đến để chọn làm bạn đời thì bây giờ cuối cùng cũng nằm dưới thân hắn.…
Bốn người chúng tôi đã ở đó, mà thực ra thiếu một chỉ còn ba, mở vài lon bia, Vĩnh viễn chẳng thể có một trận say mèm bằng thứ chất lỏng chứa cồn đem theo mùi hăng hắc ấy.Năm hai mươi ba tuổi, tỉnh cũng như say. Tôi dừng lại khi cảm thấy hai má dần nóng lên, tưởng chừng sắp trào ra khỏi khóe mắt, khóe miệng, đôi bàn tay, mái tóc... những cảm xúc không thể nói thành lời, dù của họ hay chỉ mỗi tôi mà thôi. Dù tiếc nuối, điên cuồng hay đẹp đẽ, thì rất nhiều năm sau, mớ kí ức cũn cỡn cũng chẳng đủ để níu giữ một điều gì cả. Hồi ấy tôi cũng loay hoay chật vật với cuộc đời hỗn độn của mình lắm. Nhưng tôi khóc nhè không dấu diếm và thậm chí còn chẳng đánh son khi chụp hình. Đến mãi mãi mai sau mong tôi vẫn sẽ giữ nguyên sự thiếu trưởng thành lúc đó :"mình chẳng biết hạnh phúc là gì, mình thấy vui là được.". Dù có yêu nhau hay không, vẫn được coi như một văn bản đẹp đẽ trong cuộc đời này mà nhỉ,thật tử tế lẫn chân thành.…
Trên đường về nhà cô gặp tai nạn và được một chàng trai tốt bụng giúp đỡ. Vì một lí do nào đó hai người đã trở nên thân thiết và về chung một nhà. Nếu các bạn muốn biết lí do đó là gì hãy cùng theo dõi với mình nhé! :-)…