yungi; seoul, 2 a.m.
có tiếng cánh cửa đóng lại, tiếng áo khoác bị ném xuống ghế sofa, đến tiếng bước chân càng gần - và rồi lưng em lại áp vào lồng ngực người đó.mùi khói bụi lẫn chút cồn sát khuẩn xông vào mũi, cánh tay gã men theo người em như thể chúng vẫn luôn ở đó ngay từ đầu. không một từ nói ra, chỉ có hơi thở gã hắt xuống cổ em, nặng nề mà chậm rãi - và mingi biết, gã lại phải gánh một vụ án nghiêm trọng trên vai nữa rồi."anh mệt không?" mingi thủ thỉ, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được lo lắng.yunho không trả lời ngay. gã vùi mặt vào hõm cổ em mà hít một hơi thật sâu, như thể muốn dùng hương của em mà gột sạch hết mùi thuốc súng và khói bụi bên ngoài. cuối cùng, gã đáp, dù câu trả lời chẳng liên quan gì đến câu hỏi. "anh nhớ em."…