HẠNH PHÚC MONG MANH
Ngày đó, Lý mới học lớp 8, vừa cao chưa tới vai mẹ đã biết bối rối khi đứng trước một người con trai. Anh Hùng - hàng xóm mới chuyển đến - là công nhân làm việc cho một xưởng gỗ nhỏ trong xã, dáng người cao lớn, đôi tay chai sạn và nụ cười lúc nào cũng hiền như nắng sớm.Cứ mỗi buổi chiều tan học, Lý lại cố đi chậm về để được nhìn thấy anh đang vác những tấm ván dài qua sân. Chẳng hiểu từ lúc nào, cô bé bắt đầu lén chải tóc cẩn thận hơn mỗi sáng, và hay đỏ mặt mỗi khi vô tình chạm ánh mắt anh."Chào em, đi học về à?" - Anh Hùng cười tươi, mồ hôi lấm tấm trên trán.Lý chỉ kịp gật đầu, rồi cúi gằm mặt, tim đập loạn như đánh trống. Cô bé chẳng dám nói gì, sợ mình lộ ra những cảm xúc vụng dại. Nhưng từ đó, chiều nào Lý cũng mong đến giờ tan học, chỉ để đi ngang sân nhà anh.Anh Hùng lớn hơn cô năm tuổi - nghe thì không nhiều, nhưng với một cô bé mới chớm tuổi mười ba, đó là cả một thế giới khác. Một thế giới của người lớn, của lao động cực nhọc, của trách nhiệm, còn cô thì chỉ là một học sinh cấp hai vẫn còn phải xin tiền mẹ mua bút.Thỉnh thoảng, Lý thấy anh đứng dưới tán cây gạo cuối ngõ, tay cầm ly trà đá, mắt nhìn xa xăm. Cô từng thầm ước giá như mình lớn hơn một chút, đủ để đứng bên anh mà không phải rụt rè. Nhưng thực tại luôn nhắc cô nhớ: cô chỉ là một cô bé học trò thầm yêu trong câm lặng.Mối tình đầu ấy - như mùa hoa gạo nở đỏ rực một thời rồi cũng lặng lẽ bay theo gió...…