Ánh Trăng Của Riêng Ta
Lâm An Nhiên từ nhỏ theo cha mẹ qua Anh làm việc ở đại sứ quán.Mẹ cậu thì làm giảng viên ở Đại Học Cambridge nên hằng ngày ngoài đi học ra cậu hay ở nhà một mình ngồi chán thẫn thờ.Cho đến một ngày có một gia đình mới chuyển tới sát bên nhà cậu, là một người hoạt bát nên lúc rãnh rỗi là cậu lết thân mình qua nhà bên cạnh chơi.Trùng hợp bên kia cũng có một người bạn lớn hơn cậu 1 tuổi nên có bầu bạn với cậu lúc cậu chán.Ấn tượng đầu tiên khi gặp cậu bạn kia là ít nói, chẳng bao giờ cười, ánh mắt lại âm trầm đến đáng sợ...Thế nhưng, mỗi lần Lâm An Nhiên chạy sang chơi, cậu ấy đều lặng lẽ mở cửa, thậm chí còn cẩn thận lau sạch tay cậu sau khi té ngã.Lâm An Nhiên cứ nghĩ sẽ có khoảng thời gian vui vẻ lâu dài với cậu bạn đó thì cha cậu chuyển công tác về Trung Quốc nên là cậu cũng phải về nước học tập.Cho đến khi Lâm An Nhiên rời Anh về nước, tưởng như sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa...Nhưng không.Cậu ấy xuất hiện.Trong lớp học mới,cậu đang nói chuyện với lớp trưởng thì thầy giáo vào giới thiệu học sinh mới."Đây là Thẩm Mặc bạn mới của lớp chúng ta ,do từ Anh mới chuyển đến nên các em hỗ trợ bạn ấy trong lúc học tập nhé.".......Gặp lại sau 3 tháng hè ,Cậu cảm thấy Thẩm Mặc còn hơi âm trầm hơn lúc trước nữa.Trong nhà vệ sinh sau dãy phòng học, Thẩm Mặc cận thận dùng tay dò xét mạch máu trên cổ của cậu nặng nề nói :"An Nhiên, đi đâu em cũng phải xin phép tôi."Khi ánh mắt kia nhìn cậu như muốn nuốt chửng, cậu mới nhận ra...Trời ơi mình lỡ đạp trúng hố bom r…