Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tên truyện: The IvoryTác giả: Tía Trẻ (Dian or Forti3)Thể loại: fanfiction, giả tưởng, kinh dị, đời sống thường ngày, 1x1,...Pairing: Sebastian và Randal Ivory_Câu chuyện về đời sống thường ngày của gia đình nhà Ivory._Lưu ý: Những gì xảy ra trong cốt truyện đều đến từ sở thích cá nhân mình và không liên quan đến vũ trụ chính.🚫TUYỆT ĐỐI CẤM RE-UP VÀ CHUYỂN VER 🚫HIỆN CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN MỘT NGUỒN DUY NHẤT LÀ WATTPAD…
Một hành trình giữa tuyết phong, kiếm pháp và rượu, kết nối số phận của ba người.Bách Lý Tuyết Lam Bách Lý Đông QuânDiệp Đỉnh Chi (Diệp Vân)Dựa trên mạch phim, thêm oc của toi NOTE: Ý tưởng của toi và lối văn chat gpt :))))…
( Đại Lý Tự Thiếu Khanh Du đồng nhân) vừa xem phim vừa ức chế nên phải viết fic xả stress. Anh Khưu anh cầm tinh con hến à mà khó mở miệng thế, đến lúc anh chịu giải thích thì nói được hai câu xong anh phi thăng lên trời thì Bính Nhi của tui phải làm sao!!!!CP: Khưu Khánh Chi x Lý BínhViết xuôi theo phim nhưng sẽ có rất nhiều tư thiết, tui chỉ viết xem ảnh những đoạn có Khưu Bính thôi, còn những chi tiết liên quan tới vụ án sẽ lướt nhanh.…
-"Ta đã sai... đúng không A Yếm" Giọng Ly Luân vỡ vụn. -"Sai vì ta ngu ngốc nghĩ rằng, chỉ cần ta dốc hết tâm can mà yêu ngươi, ngươi sẽ không bao giờ bỏ rơi ta. Nhưng ta quên mất... nhân loại các ngươi luôn đổi thay, còn ta thì mãi mãi đứng lại nơi này, như một gốc cây ngu ngốc chờ ngươi, Triệu Viễn Chu." Mỗi chữ của y đều như máu rỉ ra từ tim, mang theo nỗi đau sâu thẳm và sự tuyệt vọng. Triệu Viễn Chu nhìn y, đôi môi mấp máy nhưng không nói được gì. Hắn muốn bước tới, muốn nói một lời gì đó, nhưng đôi chân như bị trói chặt bởi nỗi day dứt và hối hận.Cả người Ly Luân khựng lại, đôi mắt đỏ hoe mở to nhìn hắn. Y thầm nhủ: Thì ra đây là nỗi đau mà nhân loại kia thường nhắc đến... Là cơn đau sâu thẳm, đục khoét đau đến tận xương tuỷ.…
"Hanahaki" là một căn bệnh hiếm gặp được xuất phát từ mối tình đơn phương...Cậu rời xa anh trong một mùa đông lạnh, anh chưa kịp nói ra lời mình muốn nói. Cậu đi, tình đơn phương của anh chôn chặt. Câu chuyện về căn bệnh Hanahaki bắt đầu từ đó."Dù em có đi đến nơi đâu của cuộc đời, anh vẫn sẽ đợi em, Jung Hoseok!"(Làm ơn không mang truyện ra ngoài, không chuyển ver khi chưa có sự đồng ý của tác giả. Cảm ơn!)…
TRUYỆN CÓ YẾU TỐ BẠO LỰC Vẫn là Eren Jaeger, cậu con trai liều lĩnh hiếu chiến ấy.Vẫn là Mikasa Ackerman, người con gái mạnh mẽ tuyệt vời. Vẫn là Armin Arlert, cậu thiếu niên thông minh nhanh trí.Vẫn là họ, bộ ba huyền thoại đó.Họ vẫn có gia đình, bạn bè. Họ trưởng thành và chiến đấu cùng nhau.Họ vẫn sống.Nhưng...Ở một diễn biến khác.------Fic này tớ viết dựa trên tập 6 ss1 Attack on Titan. Tất nhiên sẽ có những thay đổi. Diễn biến sẽ không giống. Cũng có thể nói là hơi nhạt. Tớ không lấy cùng một bối cảnh. Mọi thứ xảy ra là ở một nơi khác. Một câu chuyện khác.Mong các cậu thích truyện. ❤❤❤…
Tác giả: hồng ngọc.DIỆP BÁCH - NGHIỆT DUYÊN.Couple: Diệp Vân x Bách Lý Đông Quân.Lưu ý: Nhân vật là của tác giả nhưng nội dung là của tui, vui lòng không lấy đi khi chưa có sự cho phép.‼️: Fic này không viết tốt cho Dịch Văn Quân.WARNING‼️: Lệch nguyên tác, Fanfic, H, truy thê, ngược, huyền huyễn, trọng sinh, tiên hiệp, kiếm hiệp, typo.VĂN ÁN.Quả nhiên, một khi đã tổn thương quá nhiều sẽ không còn trông chờ gì vào tương lai nữa.Lời ngươi nói như rót mật vào tai, vậy mà đối với ta nó như một loại chất cấm, vừa khiến ta say đắm cũng khiến ta đau khổ vạn phần.Nàng ta bỏ rơi ngươi rồi liền muốn tìm ta làm thế thân?Diệp Vân, ta cũng là con người, cũng có năm giác quan, cũng có thể cảm nhận hỉ nộ ái ố và cũng biết đau. Cớ sao ngươi cứ liên tục lợi dụng rồi chà đạp ta? Ngươi dày vò ta ngần ấy năm rồi vẫn chưa đủ hay sao? Ngươi lợi dụng ta rồi lại bỏ rơi ta, trong mắt ngươi ta vô giá trị đến vậy à?Trạng thái: hoàn thành.…
-"Ngươi... là A Yếm?" Thiếu niên lập tức gật đầu, mái tóc trắng dài khẽ lay động, đôi mắt đỏ long lanh tựa sao trời phản chiếu mặt nước. Y chu môi, giọng nhỏ nhẹ thầm thì: -"Còn giận ta?" Ly Luân khựng lại. Đôi mắt hắn trầm xuống, hàng mi dài phủ bóng, che đi cảm xúc sâu thẳm trong lòng. Giận sao? Hắn sao dám giận ai? Hắn nào có tư cách mà giận? Hắn cười nhạt, giọng nói lạnh lẽo như cơn gió đêm: -"Ly Luân ta không dám giận ai cả... ta không có tư cách." Hắn cúi mặt xuống, nhưng giây tiếp theo đã bị một vòng tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy. Chu Yếm ôm hắn thật chặt, vùi mặt vào hõm vai hắn, hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên cổ. -"A Ly không vui, ta cũng không vui..." Thanh âm Chu Yếm nhỏ nhẹ nhưng kiên định, mang theo chút ủy khuất xen lẫn đau lòng. Ly Luân cứng người. Hắn ngồi bất động, mặc cho Chu Yếm dán chặt vào người mình. Mùi hương quen thuộc bao phủ lấy hắn, là mùi hương thanh sạch, tinh nghịch mà hắn đã từng quen thuộc đến mức khắc vào xương tủy. Từ bao giờ rồi? Bao lâu rồi hắn chưa từng chạm vào y như thế này? Hắn vẫn nghĩ mình chỉ là một gốc cây hòe ngốc nghếch, một khi đã buông tay thì sẽ không bao giờ có cơ hội quay lại. Nhưng bây giờ, tiểu bạch hầu ngày nào đang nằm trong lòng hắn, ngọt ngào mà gọi hắn là A Ly, ngoan ngoãn mà làm nũng, vẫn bá đạo mà quấn lấy hắn như trước. Chu Yếm không đổi. Chỉ có hắn... là đã không còn như xưa ư?.…