Người theo đuổi ánh sáng
Trời mưa lạnh rồi cho OTP suy thôi...Lưu ý: Mọi tình tiết trong truyện đều là tưởng tượng của tác giả. Không áp đặt lên người thật.…
Trời mưa lạnh rồi cho OTP suy thôi...Lưu ý: Mọi tình tiết trong truyện đều là tưởng tượng của tác giả. Không áp đặt lên người thật.…
Cho Jae-hyuk oder một matcha đá xay.…
Trăng dưới nước vừa chạm nhẹ đã loangEm cuối cùng cũng chỉ là vị lữ khách lang thangGiữa những yêu thương đã chết chốn hoang tàn....Au: Hhrae…
Có một Doran đơn phương mù quáng ᓚ₍ ^. .^₎Warning có chửi tục👍🏻…
mộng mịmình xin phép tối về up nốt chương sau ạ.…
Đây là vũ trụ của mình, thương nhớ là của mình, câu văn là của mình, không mang bất kỳ yếu tố hiện thực nào…
"Anh là anh sáng của đời tôi, nhưng giờ ánh sáng đấy đã tắt rồi Minhyung à.."…
câu chuyện xoay quanh sau khi Zeus chuyển nhượng sang hle và câu chuyện tình đầy biến cố giữa top nhà hle và rừng nhà t1 ngày gặp lại…
Chỉ đơn giản là nhớ em.…
"đứa con đầu lòng" của tui nên có gì sai sót mọi người góp ý giúp tui với nha🥹fic dựa trên idea plot của @itcth.05SE...…
năm hai và năm ba yêu nhau…
- em đã hứa là sẽ tái kí mà...…
siêu siêu tà đạo 😈…
RuhendsPark Jaehyeok và Son Siwoo có 1 chuyện tình rất đẹp, học sinh trong trường thường ví vom chuyện tình họ như cổ tích vậy đó, câu chuyện chàng hoàng tử đem lòng yêu công chúa, ai cũng hâm mộ chuyện tình 2 người. Thì bỗng 1 ngày, khi Siwoo đang ngồi kế Jaehyeok, Siwoo đã nói với Jeahyeok rằng khi ra trường chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức đám cưới, Jaehyeok khi nghe em nói như vậy thì khựng lại, rồi ầm ừ qua loa. Sáng hôm sau, cậu được Wangho thông báo với cậu 1 tin"Mày kiếm tao có gì à Wangho?""Mày bình tĩnh nghe tao nói này, Park Jeahyeok, nó qua nước ngoài du học rồi, và tao không chắc khi nào nó về..."Em nghe Wangho nói vậy thì khựng lại, nước mắt lăn dài trên má. Tại sao chứ? Tao với mày đang yêu nhau hạnh phúc? Thà cớ gì mày lại bỏ tao mà đi chứ....Và thông tin hoàng tử ra nước ngoài để du học đã được loang khắp trường, ai cũng thương cảm cho công chúa. Từ ngày hoàng tử đi, công chúa chẳng nói cười gì cả, chỉ mang trong mình dáng vẻ của sự mất mát…