Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Đã bỏ lỡ một lần đương nhiên khi có lại phải ra sức nắm giữ, anh không ngốc vì vậy anh sẽ giữ em thật chặt mãi bên anh.Những tổn thương họ gây ra cho em, anh nhất định thay em đòi lại, không ai có quyền thương tổn người anh trân trọng nhất...Bây giờ có anh, chúng ta cùng nhau xây nên gia đình riêng, hạnh phúc riêng của mình nhé...Kim Mẫn Thạc... anh yêu em... mãi mãi yêu em...…
Takemichi ra đi trong một ngày nắng đẹp. Lão chết già trong "lao tù", cái tên lão dành cho Bệnh viện Tâm thần lão ở suốt 40 năm.Nơi "lao tù" do gia đình đưa lão tới, từng hi vọng lão được chữa cơn điên nhưng dần bị bào mòn bởi năm tháng vô tình.Khốn khổ hơn khi đặt bước chân vào "lao tù" kia, lão dần quên đi hết thảy quá khứ, chỉ còn những con số làm bạn hằng ngày.Lão chết đi như được giải thoát, rồi sống lại như món quà trời ban.Ký ức trở lại là niềm vui bất ngờ, Takemichi cuối cùng cũng có thể tiếp tục, cuộc hành trình lão chấp niệm biết bao lâu nay.⚠️⚠️ Cảnh báo: Nhân vật trong truyện OOC, có khi đi theo mạch truyện có khi không,...• Mạch truyện chậm và khá nhẹ nhàng nên ai ưa thích Drama các kiểu thì bộ có lẽ không hợp với bạn.…
Tên tiếng Trung: 一不小心成为妖界大嫂Tên Hán Việt: Nhất bất tiểu tâm thành vi yêu giới đại tẩuTác giả: Nhất Bả Sát Trư ĐaoEditor: Ngày Mai Nắng LênTình trạng bản gốc: Đã hoàn thànhTình trạng edit: Đã cày xong ^^Số chương: 82 chương + 2 phiên ngoạiĐây là bản edit phi lợi nhuận và chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi đâu khác. Xin cảm ơn…
Ngươi ta bỏ lỡ không chỉ là một năm rồi lại một năm mà thôi,Ngươi là ta toàn bộ thanh xuân,Cũng là ta cả đời truy đuổi một giấc mộng,Hi vọng là không vì ngươi mang đến ngày mai,Tuyên truyền giảng giải trên đài trùng phùng có phải là hay không chúng ta khởi đầu mới,Không làm được mắt của ngươi phải chăng có thể vì ngươi dẫn một đầu quang minh đường,Không bị lý giải kia yên lặng đứng ở phía sau phải chăng có thể đổi lấy ngươi mạnh khỏe?Ngươi vĩnh viễn giống như núi kiên cố,Ta vĩnh viễn như hoa hương thơm.Đọc chỉ nam:Chính kịch ̣ gió, ngược thân ngược tâm kịch bản hướng tiểu thuyết dài.Nam chính là một vị bởi vì bệnh bất hạnh mù kiên cường mà lên tiến nam hài, nữ chính là một cái nguyên bản thẹn thùng về sau vì yêu từng bước một vượt qua núi cùng biển cả làm bạn cùng nếm thử lý giải thiên chi kiều nữ.Hai người vị trí xã hội giai cấp khác biệt, xử sự phương thức khác biệt, hi vọng là thông minh đạo mù chó.Chia chia hợp hợp, hợp hợp phân một chút, thua với hiện thực cùng tương lai.Kết cục không chừng, mặc kệ là như thế nào kết cục cũng sẽ là đối bọn hắn kết cục tốt nhất.Nội dung nhãn hiệu: Tình hữu độc chung Ngược tình cảm lưu luyến sâu Biên giới tình ca Dốc lòng nhân sinhLục soát chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Nam chính: Trần cửu sơn nữ chính: Lục vĩnh hinh ┃ Vai phụ: Trần sáng hi vọng ┃ Cái khác: Mù, ngược thân ngược tâm, ung thưMột câu giới thiệu vắn tắt: Yêu cùng quang minh song hànhLập ý: Chỉ cần không từ bỏ quang minh đang ở trước mắt…
🌻 Tác giả: 巧克力阿华甜🌻 Series tuyển tập: 不自觉心动:陷入热恋的我们🌻 Tên gốc: 山海🌻 Tên Hán Việt: Sơn hải. 🌻 Tình trạng: Hoàn thành. 🍡 Thể loại: Hiện đại, ngược văn, thị giác nữ chủ, BE. 🌻 Link bài gốc: 🖇 https://www.zhihu.com/market/paid_column/1548337020216573952/section/1575557828990939136[GIỚI THIỆU]Vào ngày tôi qua đời, hôn lễ của chị gái tôi vẫn diễn ra bình thường. Chị ấy mặc chiếc váy cưới, kết hôn với bạn trai của tôi. Mẹ gọi nhiều cuộc điện thoại cho tôi nhưng không ai nhận cuộc gọi, bà tức giận mắng tôi là đồ vong ân bội nghĩa. Em trai gửi tin nhắn trách móc.[Chị đúng là đồ hẹp hòi, chuyện hai năm trước vẫn còn nhớ đến hôm nay hay sao?]Người ba vốn trước nay luôn kiệm lời, nay lại lạnh lùng nói: "Con nói với nó, nếu hôm nay còn không về nhà, nhà chúng ta sẽ xem như chưa từng sinh ra đứa con gái này".Họ không thực sự muốn tôi trở về, chỉ là không muốn hôn lễ của chị gái lại không hoàn hảo vì thiếu đi sự chúc phúc của tôi. Tuy nhiên, tôi đã chết rồi.…
Nếu ngày mai Mặt Trời còn chiếu sáng, anh nhất định sẽ tới bên em thật nhanh, ôm em thật chặt trong vòng tay và khiến em là người hạnh phúc nhất thế gian.…
Mặc kệ pháo nổ bom rơi, mặc kệ khói bụi mịt mù, mặc kể cả những bóng ma B52 ầm ầm trên bầu trời xám xịt, em vẫn cười, xinh đẹp như em của lần đầu. Em ngồi với bộ gõ cổ, cất tiếng hát trong veo giữa những tạp âm kinh hoàng của một thời mưa bom bão đạn, giọng ca yên bình như hi vọng của ngày mai tươi sáng. Em ơi, hát cho mình tôi thôi em nhé...Lấy cảm hứng từ tiểu thuyết "Bến không chồng" (1991) - nhà văn Dương Hướng-Author: lynkkas (Cá)-Category: fanfic (Seventeen), chiến tranh, ngược-Warning: Vui lòng cho tớ biết nếu bạn muốn mang fic đến một nơi khácĐọc vui vẻ ^.^…
Park Chaeyoung 20t là nữ học sinh có gia cảnh nghèo khó từ nhỏ , nàng vừa phải đi học vừa phải đi làm để kiếm thêm tiền đóng tiền học phí ở trường đại học của mình . Nhìn nàng vừa khổ vừa nghèo ấy vậy mà lại sở hữu nét đẹp tựa như thiên thần , nàng làm biết bao nhiêu người đổ gục vì nàng nhưng nàng cũng chả quan tâm đến họ bao nhiêu , vốn là nàng không hề có chút tình cảm nào với nam nhân , nàng hay đọc tiểu thuyết về mấy cuốn truyện viễn tưởng chẳng hạn như con người sống được cả mấy trăm năm vẫn trẻ mãi không già , hoặc là truyện thần chết v..v đó , cho đến một ngày nàng vô tình thấy được một nữ nhân chắc là trạc tuổi nàng , cô gái đó đã sử dụng phép thuật chạy một cái vèo qua nàng…
Pairings: Shinichi - RanRating: KGenre: Tình cảmStatus: CompleteDisclaimer: Lời thông báo nhân vật không thuộc người viết và người viết không có mục đích lợi nhuận.Lưu ý:- Trong một suy nghĩ ngẫu hứng của một đứa cuồng DC nên đã ra đời fic này trong nháy mắt, nên không thể thiếu sai sót, mong được bỏ qua.-Cuối cùng, tớ rất tôn trọng bản quyền, nên dù biết tác phẩm của mình có không hay, cũng không muốn bị post tùm lum mà không rõ nguồn và tên tác giả Vì vậy, đề nghị các bạn khi mang đi diễn đàn nào, cũng hỏi trước và để lại nguồn.-Tự đọc lại truyện của mình, tranh thủ edit và đăng lại lên Wattpad. ^^***"Khi cậu mất Ran thật sự, cậu sẽ thấy cuộc sống này thật đáng chán như thế nào!"…