Cậu ấy là nắng,Tớ là mưa
“Cậu ấy là nắng, còn tớ là mưa. Đơn giản thế thôi.”Câu chuyện bắt đầu vào một ngày kỳ lạ như chính cái duyên của họ.Trời Hà Nội bất ngờ đổ cơn mưa rào khi nắng còn chưa tắt hẳn. Trong sân trường, giữa những tiếng giày chạy vội và tiếng gọi nhau í ới.Loại mưa bất chợt, ngắn ngủi và kỳ lạ, khiến người ta không kịp trở tay – và cũng chẳng biết nên chạy hay cứ thế đứng nhìn.Sân trường lấp loáng nước, những vệt nắng vẫn len lỏi qua tán cây như chưa từng có mưa.Giữa hành lang tầng hai, một chồng đề cương bay tung xuống như đàn bướm giấy bị gió quật.“Ôi trời ơi! Của ai thế…” – Tuấn Anh cúi xuống nhặt từng tờ. Đề cương môn Văn, chữ viết nắn nót, nhưng phần tên bị nước làm nhòe mất.Khi cậu đang gom lại từng trang giấy ướt, chuẩn bị vứt đi vì nó cũng không sử dụng được nữa, coi như là rác, một cậu cô bạn bước ngang qua – áo sơ mi trắng, không che ô, không hối hả.Chỉ đi.Như thể cơn mưa này không đủ làm phiền, hoặc... cô đã quen với việc đi xuyên qua mọi thứ một cách yên lặng.Tuấn Anh ngẩng đầu lên trong khoảnh khắc đó.“Không mang ô à?” – cậu lẩm bẩm, dù người ấy đã đi xa.Không có ai quay lại. Không có lời nói nào.Chỉ là một lần tình cờ — lần đầu tiên Anh nhìn thấy cái tên “Tâm An” in mờ trên một trang giấy lấm tấm nước mưa.---Và rồi từ lúc đó…Một Tâm An sống khép mình, luôn sợ ánh mắt người khác.Một Tuấn Anh hay cười, như mặt trời thu – dịu dàng nhưng không thể chạm.Họ – hai chữ “T.A” cùng hiện trong danh sách lớp , học thêm, đội tuyển ôn thi,..Nhưng khác biệt, như nắng và mưa.Rồi lại giống nhau, ở điều duy nhất: đều đang tìm kiếm một người khiến mình đủ can đảm để thay đổi.---…