Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tác giả: Nhất Chỉ Ngao ÔTình trạng edit: Đang lếtEdit: Cá muối chờ lão côngThể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Ngọt sủng, Trọng sinhVăn ánKiếp trước, vì cứu tra nam, cô đã tự tay đưa người chồng ốm yếu của mình lên bàn mổ, thậm chí đến khi hắn chết cô cũng không thèm liếc lấy một cái.Sau khi trọng sinh, cô một lòng chỉ luôn nghĩ làm thế nào đối tốt với anh."Đừng bao giờ rời xa tôi""Món này bổ dưỡng, anh nhất định phải ăn""Bộ này đẹp, nhất định phải mua""Nữ nhân kia có ý xấu với anh, cách cô ta xa chút!"…
Nhĩ nguyên / vănGiọt giọt tí tách vũ lại bắt đầu sau không ngừng, địa phương quỷ quái này quanh năm suốt tháng liền không vài cái trời quang, An An ngẩng đầu nhìn xem, hai tay sáp. Tiến da váy đâu, buồn đầu đi vào trận này trong mưa.Vũ không lớn, ngưu mao giống nhau đi xuống phiêu, một chút nhuận ẩm tóc của nàng.Tóc đen sóng vai, phát sao đánh cho có chút toái.Đi khởi lộ đến, lay động nhoáng lên một cái.Gần nhất sinh ý không tốt làm. Bến cảng đối diện Myanmar nội chính bất ổn, không nghĩ qua là quăng quá cảnh vài cái đạn pháo, bang bang nổ mạnh, tao ương luôn bình dân dân chúng. Liền bởi vì này sự, toàn bộ thị trấn nhân tâm hoảng sợ, căn bản không còn nữa ngày xưa náo nhiệt.…
Thù hận của người sống... không bằng nỗi oan của người chết."Tôi là Phương, một người phụ nữ làm nghề thợ may ở làng Rêu - một ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa rừng già, quanh năm ẩm ướt và u ám. Dạo gần đây, tôi liên tục gặp những điềm xấu. Lúc đầu, tôi cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp... nhưng càng lúc, tôi càng linh cảm đó là quả báo.Gia đình tôi liên tục gặp phải những chuyện rùng rợn, đáng sợ. Khủng khiếp nhất là những cái chết bí ẩn - từng người, từng người một, như có ai đó đang lặng lẽ lấy đi mạng sống của họ. Quá sợ hãi, tôi và chồng quyết định tìm đến thầy pháp nổi tiếng ở vùng rừng sâu.Khi gặp thầy, ông chỉ nhìn chúng tôi rồi lắc đầu:- "Tôi không giúp được các người đâu. Nghiệp chướng của các người nặng lắm... không gì có thể hóa giải."Tôi gần như quỳ sụp xuống:- "Vậy... chẳng còn cách nào sao thầy? Dù là gì đi nữa, xin thầy hãy cứu lấy gia đình tôi!"Lúc ấy, thầy đột nhiên nở một nụ cười quái đản - nụ cười khiến toàn thân tôi lạnh toát. Ông nhìn tôi trân trân rồi khẽ đáp:- "Cách hả? Chỉ còn cách... đền mạng mà thôi."Tôi tái mặt, lùi lại một bước. Tay chồng tôi siết lấy tay tôi run rẩy. Tôi cố lấy hết can đảm hỏi:- "Là... là sao thầy? Thầy nói gì cơ...?"Nhưng người đứng trước mặt tôi lúc đó... không còn là "thầy" nữa. Thứ hiện diện trước mắt tôi là một thứ gì đó ghê rợn, tà khí ngùn ngụt. Nó cười lớn, giọng cười vang vọng như đến từ địa ngục:- "Ha ha ha ha... Nói vậy mà mày còn chưa hiểu sao? TỨC LÀ HAI ĐỜI NHÀ MÀY... PHẢI ĐỀN MẠNG CHO TAO…
Năm ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói: "Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào." Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải tránh móng vuốt của Hà Lạc: "Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?"Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói: "Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?"Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc: "Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó."Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi găng tay của Hà Lạc ném đến, cười mà nói: "Lấy oán báo ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời."Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một: "Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, anh cũng muốn bên em cả đời."Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ ngần ngừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút, từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cất giữ cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh xuân.…
Phó Khinh Yểu xuyên vào một quyển làm ruộng văn , khả nàng không phải nữ chủ. Nàng là cái kia bị nữ chủ đoạt nam nhân, cuối cùng còn hỉ lĩnh chết thảm bài đại cặp lồng đựng cơm ác độc nữ phụ.Lĩnh nhân thiết tạp phó nữ phụ tỏ vẻ: Nữ chủ hào quang quá mạnh mẽ, cứng rắn khiêng dễ dàng tìm trừu, cho nên cốt truyện sửa.Mỗ thiên, có nhân mắng nàng là tảo đem tinh, nàng liền tà khiết người nọ, chậm quá nói: Miệng phun hương, ngài như vậy là muốn tao sét đánh .Chợt nghe ca sát một tiếng thiên lôi vang, người nọ bị sét đánh ngã.Lại có một ngày, cách vách tiểu Hổ Nữu phân nửa bánh bao cấp nàng ăn, nàng liền xoa còn nhỏ hài đầu, cười tủm tỉm nói: Nữu, cha ngươi yếu phát tài lạp.Lời này nói không hai ngày, tiểu Hổ Nữu cha liền theo trong sông vớt thượng một đầu đại kim trư.Mọi người ồ lên!Từng nhân ngại cẩu ghét phó nữ phụ, nhảy thành mọi người tranh hướng lấy lòng phó bán tiên.Nam chủ lại ôm nàng không buông tay, chỉ sợ ngày nào đó nàng hưu một chút phi thiên ...…
Tên: Cuồng ngạo nữ nhânTác giả: Tô Ảnh NhiThể loại: Sủng, xuyên không, huyền huyễn, nữ cường, nam cườngVăn ánMang theo một bên mắt hoàng sắc, vang danh là thủ lĩnh của nhóm mật vụ giỏi nhất thế giới- DRIP , mang trên người hai năng lực hỏa băng cực mạnh khi chỉ mới mười chín tuổi.Vào sinh ra tử hàng ngày như cơm bửa, chỉ cần cô ra tay mọi nhiệm vụ đều dễ dàng thành công. Nhưng bỗng một tai nạn khiến cô xuyên qua một thế giới khác, trở thành một lục tiểu thư phế vật ngốc nghếch. Nàng dùng năng lực của mình xoay chuyển càng khôn, kẻ nào chống lại nàng chỉ một con đường chết.Đoản văn:Nàng khuynh thành tuyệt thế, chàng phong hoa tuyệt đại, cả hai đứng cùng nhau khiến người khác vừa chói mắt vừa sợ hãi. Nàng mỉm cười lên tiếng" Phu quân, chàng nghĩ ta nên làm gì với ả?"" Nhẹ tay."Nói đoạn hắn quay đi nhìn mỹ thiếu niên trước mặt gằng giọng " Ngươi còn nhìn nàng ta liền móc mắt ngươi."" Chàng dám? Hắn là bằng hữu ta!"" Bằng hữu? Hừ!"Nàng cười kiều mị " Mỹ nhân này chẳng phải chàng cũng thương tiếc lắm sao, đừng tỏ thái độ đó với ta!"Trao đổi một lúc hai người liền động thủ với nhau, không tổn thương thân thể nhưng cảnh vật xung quanh đều tiêu tùng.---" Dù mười năm sau, hay là hai mươi năm sau, ta vẫn sẽ mãi mãi yêu nàng, thiên trường địa cửu, mãi không xa rời."" Ta dùng thiên hạ làm sính lễ, nàng có nguyện ý lấy ta chứ?"" Ta không cần thiên hạ, ta chỉ cần chàng.…
Tác giả: Hoài Nam Tiểu SơnThể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Gương vỡ lại lành, Đô thị tình duyên, Yêu thầm, Yêu đậm sâu, Ngọt sủng, 1v1Editor: Bliebe-----Góc nhìn nam chính: trước cưới sau yêu x Góc nhìn nữ chính: yêu thầm thành thật1.Trình Du Lễ, chàng trai trẻ đẹp trai nhất Bắc kinh. Tấm lòng rộng mở, dạo chơi nhân gian.Từ nhỏ bên người oanh yến thành đàn, Trình Du Lễ lại chưa từng cho cô gái nào ánh mắt, nhận được thư đều vứt sang một bên.Có lần nhận được một bức thư, bên trong chứa chứa một tiêu bản hoa anh thảo tuyệt đẹp.Anh em ở một bên nhìn thấy, ồn ào lấy đi. Qua tay mấy người, tiêu bản đã bị vò thành một cục.Mà Trình Du Lễ chỉ dửng dưng cười: "Được rồi, mau cầm về đi, đừng để giáo viên nhìn thấy."Tần Kiến Nguyệt ở bên ngoài lớp, nhìn món quà cô tự tay làm cả đêm, bị người ta vứt ở trên sàn hành lang.2.Trình Du Lễ có một đôi nhìn ai cũng trìu mến, mà nhìn ai cũng thờ ơ. Thường ngày thích dành thời gian trong rạp hát, uể oải dựa vào ghế bành, pha một ấm trà và nghe một bài hát.Cô gái diễn vai Hoa Đán rất xinh đẹp, đôi mắt như nước mùa thu, trông rụt rè sợ hãi. Trình Du Lễ đi tìm, rõ ràng là lần đầu gặp anh nhưng trong mắt nàng lại có nhiều cảm xúc.Trình Du Lễ tò mò: "Sao vậy, biết tôi à?"Tần Kiến Nguyệt không lên tiếng, lắc đầu.Hai người ở chung xem như hợp nhau, cũng đến tuổi kết hôn, đơn giản ở bên nhau sống qua ngày.Trình Du Lễ yêu vợ vô bờ bến. Chỉ là đôi mắt dửng dưng ấy vẫn dửng dưng. Không chứa người được.3.Sau khi Tần Kiến Nguyệt đi, Trình Du…
TÓM TẮT TRUYỆN:Bức nút áo, xe trang phục, thật ra thì cũng là một hành động gợi tình!Đáng tiếc, một vị đồng chí doanh trưởng nào đó lại không cảm thấy như vậy: "Phá hư tài sản riêng, tội không nhỏ. Thư Yểu Nhiên, em nói xem, em bồi thường tổn thất cho anh thế nào đây?"Cô chẳng hề để ý, tiếp tục cởi áo sơ mi của anh: "Em lấy thân mình bồi thường cho anh!"- Doanh Trưởng Bắn Một Phát là truyện ngôn tình nhẹ nhàng, ấm áp, 1 vs 1 - lính đặc chủng không quân với nhiếp ảnh gia đáng yêu. Với nhân vật chính là Thư Yểu Nhiên và Kỷ Ngân Viễn.*** Thư Yểu Nhiên nắm chặt bàn tay, giọng điệu bắt đầu không tốt: "Doanh trưởng kỷ, lúc trước chính mồm anh đã đồng ý cho tôi quay chụp, thế mà bây giờ lại không nói cho tôi biết, anh đổi ý rồi hả?"Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, đan tay lại gác lên bàn "Tôi cho em cơ hội, có nắm được hay không là việc của em. Buổi huấn luyện không chỉ để rèn luyện tính nhẫn nại và kiên trì mà nó còn để thử thách sức phán đoán khi họ gặp được quân cứu viện."Một đống đạo lý đổ ập xuống đầu Thư Yểu Nhiên làm cô có hơi choáng váng, gì cơ, tự nhiên lại đứng đắn như vậy làm gì!Thấy cô nghẹn lời, bên môi anh hiện lên nét cười mà người ta khó có thể nhận biết: " Lúc chấp hành nhiệm vụ, không thể chờ riêng một người vắng mặt được. Người có công tác chạy đua với thời gian như em chắc chắn phải biết rõ bốn chữ 'Tranh thủ thời gian' đúng không."Để có được tình yêu như hiện tại, trước đó họ xem nhau chẳng khác gì đối thủ. Hằng ngày dù có đối mặt nhưng chưa bao giờ ngừng nói n…
Đứng trên bục phỏng vấn, chàng thiếu niên rất đỗi bình tĩnh trả lời từng câu một của phóng viên. Bỗng có một phóng viên hỏi anh một câu :" Thẩm Dạ Chu, động lực để phấn đấu, nỗ lực giành lấy chiến thắng của anh là gì?" Sườn mặt của anh hiện ra rất rõ ràng qua ống kính, quần chúng ăn dưa đang rất mong chờ câu trả lời của anh. Thẩm Dạ Chu khẽ mỉm cười, ánh mắt cũng bỗng chốc ôn nhu thêm vài phần, rất đỗi tự nhiên mà trả lời : " Ánh trăng sáng của tôi."Chỉ với một câu trả lời đơn giản nhưng lại là một bất ngờ lớn đối với tất cả mọi người. Mặc kệ ánh mắt của người khác, anh xoay người cất bước trở về phòng chuẩn bị dành cho vận động viên, ánh trăng sáng mà anh nói đến đang ngồi ngay ngắn trước ti vi xem đoạn phỏng vấn của anh. Thấy anh quay về, Tô Tịch đứng lên nhào vào vòng tay ấm áp của anh: " Chúc mừng vị quán quân của chúng ta! "________________couple chính: Thẩm Dạ Châu-Tô Tịchnam chính là vận động viên bơi lội, nữ chính là học bá xuất sắc của khoa Mỹ thuật…
"Tôi ăn ngấu nghiến đống đồ ăn trên bàn. Cậu ta chống cằm nhìn tôi, đôi mắt cong lên đầy đáng yêu:-Ngon không?-Ngon!-Thích không?-Thích!-Muốn ngày nào cũng được ăn như thế này không?Đang chìm trong cảm xúc mãnh liệt với đống đồ ăn, không một chút do dự, tôi nhiệt tình đáp ngay:-Muốn!Cậu ta mỉm cười dịu dàng rồi nhướn người về phía tôi, hai tay chống xuống bàn. Hơi thở ấm áp của cậu ta phả vào mặt tôi khiến tôi giật mình suýt đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay. Cậu ta cất tiếng trầm trầm và ấm áp:-Nếu thế thì gả bà cho tôi đi, tôi sẽ nấu cho bà ăn cả cuộc đời.***Hạnh phúc là gì? Là bảy năm trước có một cậu con trai đứng trước mặt cô mà nói rằng: "Nguyễn Hàn Linh, tôi thích cậu."Bảy năm sau, cũng là cậu con trai đó, nhưng bây giờ đã là một chàng trai chững chạc, khoác lên mình chiếc áo Blouse trắng, llaji đứng trước mặt cô mà nói với cô:"Tôi yêu cậu.".....Yêu cậu..................Và mãi mãi yêu cậu.....…
chuyện kể về cô nàng nhà nghèo hiếu học ở thành phố H , đầy nghị lực, bản lĩnh, nhưng bên trong cũng chỉ là cô gái nhỏ Lục Khiết Đan,... sinh ra trong gia đình nông thôn bình thường hạnh phúc, nhưng bên trong cô chẳng nhận được nhiều tình thương từ mẹ mình , cô còn có 2 cậu e trai,... liệu rằng sẽ ra sao hãy cuộc sống cứ như thế,...và đều đặt biệt cô gái mạnh mẽ ấy lại thề không lấy chồng,do không tin tưởng vào đàn ông. mà trời nào có cho như ước nguyện cô gái Anh - Tống Luân Vũ -người thành phố C, gia cảnh cũng bình thường, ấp ủ giấc mơ làm Cảnh sát, cuối cùng cũng làm được, có trong tay sự nghiệp, hiền lành,gái theo ko điếm xể,...Định mệnh cho 2 người gặp nhau, cứ nghĩ sẽ bình thường như người khác. tình yêu của họ đầy chông chênh,...đến nổi cô tuyệt vọng muốn thay đổi mọi thứ chuyện gì đã xảy ra giữa họ…
" Giá như em ở lại " là câu chuyện về một mối tình không trọn vẹn giữa cô gái mang tâm hồn như cánh hoa mong manh và chàng game thủ tài hoa mang trái tim đã một lần bị bỏ lại. Họ gặp nhau trong những tháng ngày đẹp nhất, cùng đi qua tổn thương, cùng níu lấy tia hy vọng mong manh trong bóng tối của định mệnh. Khi cô rời đi vào một đêm đông lạnh giá, mang theo những giấc mơ dang dở và một lời hứa chưa kịp giữ, anh ở lại - chiến đấu, chờ đợi và rồi hóa giận dữ trong nỗi đau không lời giải thích. Nhiều năm sau, một lần tình cờ, ánh mắt họ lại chạm nhau giữa biển người. Nhưng liệu trái tim đã từng vỡ vụn còn đủ dũng khí để yêu lại từ đầu? Một tiểu thuyết nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm cảm xúc, dành cho những ai đã từng yêu, từng buông tay, và từng tự hỏi: Nếu ngày ấy không rời đi, liệu chúng ta có hạnh phúc?…
Kiếp trước thiếu gia hàng thật giá thật Nhật Minh bị thiếu gia giả mưu hại đến thân tàn ma dại. May sao người yêu vẫn ở bên và bảo vệ cậu.Tuy nhiên, hai người vẫn chưa kịp hưởng hết hạnh phúc mà thế giới này nợ họ thì đã chết đi.Lần nữa tỉnh dậy, cậu được quay về bốn năm trước. Sau đó thì không màng liêm sỉ mà theo đuổi anh. Cứ tưởng người đàn ông đó cứng thế nào, ai dè cậu chỉ giả vờ làm nũng tí thôi là hắn hai tay hai chân đầu hàng liền.Đôi lời tác giả:1. Truyện dài đầu tay mình viết nên có gì non nớt và sai sót mong mọi người chỉ bảo để mình rút kinh nghiệm với ạ.2. Truyện GAY nên ai không thích thì nên lướt qua, đừng nói lời nặng nề nhé.3. Lôi: Kiếp trước thụ bị c**ng hiếp. Kiếp này thì không.4. Truyện ngọt sủng chữa lành đan xen với ước mơ và tình đồng đội. Đảm bảo không ngọt không lấy tiền. 5. Sẽ có H.…
Sống nương tựa lẫn nhau Tam huynh muội ngoài ý muốn dưới cả nhà mặc cổ đại, áo quần lố lăng thập phần đáng chú ý.Hoàn hảo Tam huynh muội tự mang bàn tay vàng, ôn nhu đại ca buôn bán kỳ tài, là quan tâm mọi người dài.Ánh mặt trời nhị ca không gian trong tay, cũng không xuống bếp nhân hóa thân mỹ thực đại trù nam mụ mụ, tâm linh khéo tay gì đều đã.Về phần tiểu muội, ngu ngốc mỹ nhân quạ đen miệng, kiều kiều mềm hội câu nhân.Tần Thời Nhạc theo trên núi kiểm hồi huynh muội ba người, nhà này giống như là bị ông trời chiếu cố giống nhau.Gia cảnh bần hàn?Không sợ ta hội việc buôn bán.Cực phẩm tìm tra?Không hoảng hốt ta có quạ đen miệng.Thiên tai chiến loạn?Không túng ta có không gian ở.Chính là cái kia kiểm trở về tiểu ngốc tử luôn thèm nhỏ dãi nhìn hắn, gọi hắn xinh đẹp ca ca.…
Văn ánTôi yêu em. Yêu đến tận xương tận tủy. Em giống như mặt trời rực rỡ còn tôi chỉ là kẻ hèn mọn đứng dưới vũng bùn khát cầu một chút dịu dàng của em. Tôi không thể giữ lấy trái tim em cũng chẳng đành buông tay để kẻ khác chiếm lấy em. Nhưng vậy thì sao chứ? Chỉ cần mãi mãi giam giữ thân thể em bên cạnh tôi. Em không cần những người khác, có tôi là đủ rồi. Trong mắt em chỉ có mình tôi, thế giới của em chỉ có mình tôi không tốt sao? Pairing: Ngô Kiến Huy (công) x Jun Phạm (thụ) Bên ngoài lạnh lùng bên trong bệnh kiều trung khuyển độc chiếm dục cao công x Dương quang soái khí ngụy thẳng nam thụAuthor: TheaThể loại: AU, OOC, một chút vườn trường, song khiết, đơn phương thầm mến, ngược công Disclaimer: Nhân vật trong truyện không liên quan đến người thậtBệnh kiều: bệnh thần kinh, chỉ những nhân vật có vấn đề về tâm lý có xu hướng gây tổn thương cho mình và người xung quanh nhưng không có nghĩa sẽ gây tổn thương cho người họ yêu. Một ngày đẹp trời tôi nhìn thấy Ngô Kiến Huy đeo kính tự nhiên nhớ đến các anh bệnh kiều mlem mlem nên viết luôn truyện này. Lưu ý: Bệnh kiều sẽ có suy nghĩ cố chấp, tiêu cực hơn nhiều so với người thường. Tam quan của nhân vật không đại diện cho tam quan của tác giả. Văn án vậy thôi chứ truyện ngọt lắm.…
Tên: Vương gia ngốc: tỷ tỷ đến đâyTác giả: Gà siêu chípTình trạng: fullThể loại: Xuyên không, hàiTóm tắt:Huỳnh Hiểu là một cô gái hiện đại năng động, sống trong cô nhi viện từ nhỏ. Cái ngày đầu tiên nàng rời khỏi cô nhi viện thực hiện cuộc sống mới thì vô ý xuyên không, nhận nhiệm vụ chăm sóc cho một vương gia mang danh đệ nhất mĩ nam nhưng đồng thời cũng là một tiểu ngốc tử.Hắn - đệ nhất mĩ nam của Nhân quốc.Hắn bị cả thiên hạ cười chê là tiểu ngốc tử.Hắn ngây ngô, đáng yêu, lúc nào cũng dính lấy nàng.Nhưng cũng có lúc hắn biến thành ác ma giết người không ghê tay, tàn bạo, lãnh khốc.Hắn trên tay mang Hỏa kiếm của thần kiếm U Linh, đôi mắt hoa đào chuyển thành xanh, toàn thân áo bào đen, tóc dài tung bay, đẹp như một vị thần. Hắn đứng đó khiến người ta có cảm giác vừa tôn sùng, vừa kính sợ. Khi bảo kiếm của hắn vung lên cũng là lúc máu đổ thành sông. Vó ngựa của hắn đi đến đâu, tiếng khóc than lan tới đó. Đối đầu với hắn kết cục chỉ có một chữ " chết" . Không ai có thể đe dọa hắn, không ai có thể khống chế hắn. Một khi hắn đã quyết, không ai có thể bắt hắn dừng tay. Mà có, cũng chỉ có một người...Trích đoạn :" Hiểu Hiểu, nàng đang ở đâu? Tại sao nàng đến bên cạnh ta chưa bao lâu lại tàn nhẫn rời bỏ ta như vậy? Hiểu Hiểu, ta rất đau khổ, nàng biết không? Ta bây giờ không bị thiên hạ gọi là "tiểu ngốc tử" mà gọi là " bạo vương". Hiểu Hiểu, nàng có trách ta thay đổi không? Không có nàng, ta không biết phải làm gì cả. Không có nàng, thế giới này đối với ta hoàn toàn vô nghĩa.…
Tác giả: Hạnh TrangSau trận đánh phong ấn hỏa Hồng Liên thì chỉ có một vị thần bị lãng quên ở đồng bỉ ngạn.Nàng là vị thần bất diệt duy nhất, một con cửu vĩ hồ thiên vạn năm tuổi mang theo đóa bỉ ngạn đỏ rực nơi mi tâm.Cả đời nàng cống hiến cho cái gọi là "thái bình"Nàng và chàng chính là hai thế giới khác nhau. Từng là ân nhân rồi sư phụ rồi là người kết tóc se duyên.-----"Ta có tên, ta là Hoa Nguyệt, tỉ đừng gọi ta là tiểu tử." Khuôn mặt thiếu niên mười sáu, da như tuyết, mặt như hoa. Hắn đẹp như nữ tử, nhưng lại có ánh nhìn rạng ngời khí chất của nam nhân."Tỉ tỉ, ta nguyện một đời theo người, bảo vệ người."Nàng chỉ rộ cười không đáp...."Ta với ngươi xuống núi cũng nhân tiện mua vài sấp vải may cho ngươi vài bộ y phục." Lúc đó chính là nàng nói với hắn. Nói rồi cùng nhau cưỡi mây lướt trên trời cao. Nàng sợ hắn công phu kém cỏi dễ ngã liền lấy tay hắn vòng eo mình. ...Hắn ôm nàng trong tay, cảm nhận từng hơi thở, mùi hương của bỉ ngạn phảng phất của nàng. Hắn chỉ ước, thời khắc này có thể kéo dài mãi mãi. Có thể cùng nàng là một đôi uyên ương an nhàn giữa chốn nhân gian cũng đủ rồi.----"Hoa Nguyệt, nếu có kiếp sau, ta không là Thần Nữ, chàng cũng không cần trấn giữ hỏa Hồng Liên. Chúng ta có thể lần nữa kết tóc phu thê không?"Ánh mắt nàng sóng sánh, từng giọt máu lệ tuông trào. Một đời nàng oanh liệt, thắng không biết bao nhiêu trận. Còn cả dệt nên mộng cảnh cho người đời. Vậy mà cuối cùng nàng lại thua trong tay chàng, thua một cách thảm bại. Nàng chỉ nhắm mắt, mỉm cười…
fanfic cp Haino: Alhaitham x Cyno (genshinimpact)Cả Alhaitham và Cyno đều là những con người kẻ cứng rắn và lí trí. Cuộc sống của họ không có quá nhiều màu sắc, họ sẽ không tùy tiện bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân. Và đặc biệt, đối với đối phương, cả hai chưa từng có suy nghĩ để màu sắc của người kia xâm nhập sâu vào thế giới của mình.Nhưng rồi họ nhận ra, không biết từ khi nào, thế giới của họ đã mang màu sắc của người kia. Không phải là một nét ngang trái, mà là toàn bộ. Bao vui buồn, nhung nhớ đều dựa vào người kia cả rồi."Cyno, em biết tôi yêu em."Alhaitham nắm lấy cổ tay Cyno, nhẹ nhàng áp gò má vào lòng bàn tay của cậu ấy."Tôi không biết." Cyno nhìn Alhaitham rồi nhẹ nhàng đáp. "Tôi không thấy được suy nghĩ của anh."Alhaitham im lặng nhìn cậu. Anh vươn tay tới, chạm vào gương mặt của Cyno sau đó chầm chậm áp sát mặt mình tới."Nhìn vào mắt tôi, em thấy gì?"Cyno nhìn vào đôi mắt xanh lục của Alhaitham, linh hồn như bị dìm xuống nước biển. Trong đôi mắt xanh sâu thẳm đó là gương mặt cậu."Tôi thấy tôi." Cyno vô thức đáp. "Tôi thấy tôi trong mắt anh."Alhaitham cười khẽ."Đúng vậy. Trong mắt tôi có em." Anh hôn nhẹ lên môi Cyno, nụ hôn cẩn thận và trân trọng hết mức. "Trong mắt tôi có em. Không phải bây giờ mới có. Mà là trước đây đã có, hiện tại có, tương lai cũng vậy. Trong mắt tôi, trong trái tim tôi vĩnh viễn có em.""Em sẽ tin tôi chứ?"Cyno không trả lời. Cậu không hiểu rõ lòng anh ta nhưng lại hiểu con người anh là như nào. Nói không tin là giả mà nói tin thì vẫn còn quá sớm."Không biết." Cyno ôm lấy cổ Al…
Ta có thể đem ngươi đẩy hướng quốc tế vũ đài, trở thành kim cương giới trẻ tuổi nhất xinh đẹp truyền kỳ.Này nam nhân nói được thì làm được, chỉ hoa ngắn ngủn năm năm thời gian,Đem nàng Lạc Tịch An nâng lên châu Á lớn nhất kim cương châu báu thương nhà thiết kế chính vị trí,Đã mang đến thanh danh, cũng thắng được thành tựu, nhưng nàng muốn nhất kỳ thực là hắn ── Nam Đông Tước,Là của nàng Bá Nhạc cũng là sư phụ, nhất cử nhất động khắp nơi tác động nàng.Nhưng nàng rất rõ ràng, hắn không thương nàng, này phân tình cảm chi ở hắn chính là phiền toái cùng gánh nặng,Cho nên cho dù của nàng yêu đã đầy tràn đầy mà ra, nàng cũng tuyệt đối không thể thổ lộ ra...Hai năm trước Nam Đông Tước bỏ qua nhất lưu nhà thiết kế phong hào, trở thành đứng đầu châu báu cố vấn,Ở hắn trong mắt, tuổi còn trẻ lại tài hoa dào dạt nàng liền giống như nguyên thạch giống như,Làm hắn không khỏi nghĩ tự tay tạo hình, đem nàng tạo ra thành thượng lưu mỹ chui.Hắn quý trọng nàng, giống như mỗi một khỏa hắn thân chế mà thành kim cương;Hắn thủ hộ nàng, chờ mong nàng lóng lánh ra tối lộng lẫy đẹp mắt quang mang!Thật vất vả đợi đến nàng chính bắt đầu sáng lên nóng lên, hắn tuyệt không cho phép có gì sai lầm,Cũng luyến tiếc nhường bất luận kẻ nào đụng chạm, bao gồm chính hắn...…
Thuở Xuân Xanh-Máu thấm đất,lửa nung tim.Năm con người,năm trái tim được thắp chung một ngọn lửa.Một ngọn lửa khát vọng về ngày đất nước thật sự được hoà bình _Không còn khói lửa của bom đạn,Cũng không còn mùi máu tanh nồng hoà với mồ hôi! Sẽ không...không còn nữa!____Tác giả: Nazz.Tác phẩm: Thuở Xuân Xanh.Thể loại: Tiểu thuyết lịch sử,tình bạn,tuổi trẻ,chiến tranh.Bối cảnh: Chiến tranh biên giới Việt-Trung năm 1979(Chiến tranh bảo vệ biên giới phía bắc).Đôi lời của tác giả:-Thuở Xuân Xanh là tác phẩm đầu tay của Nazz. Truyện được lấy cảm hứng từ Chiến tranh biên giới Việt - Trung năm 1979, với khoảng 70% cốt truyện dựa trên sự kiện có thật trong lịch sử. Tuy nhiên, các nhân vật, lời thoại và tình huống đều do mình tự nhào nặn.Mình viết truyện này với tất cả tình cảm và hoài niệm. Hy vọng sau khi đọc, bạn sẽ mỉm cười, sẽ lặng thinh... và đâu đó trong tim, sẽ giữ lại một chút gì đó của "thuở xuân xanh".- Không phải ai cùng mình bắt đầu cũng sẽ đi đến cuối.- Không phải ai sống sót cũng là người may mắn nhất.- Và rằng: Ký ức không chọn thời điểm đẹp để tồn tại, nó chỉ chọn người còn nhớ.…